14 tháng 12, 2008

Một ngày vô chừng có hay không ...

Một ngày nào đó ... nhìn lại mình, giật mình thấy mùa xuân sao qua mau.
Giật mình vì xao xác một bờ lau trắng thay cho những sợi tóc xanh của ngày nào…
Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ nghe trong tiếng cười rộn rã của cuộc đời có lẫn tiếng kèn ai buốt, tiếng trăm năm dường như đã thật gần…
Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ tiếc nuối, tiếc nuối vì tình yêu đã tan theo cùng những năm tháng quá xa xôi.Tất cả chỉ còn lại là dĩ vãng ...
Rồi tự nhủ lòng mình ngày sau ...
Mà có biết ngày sau là ngày nào? Là một ngày có thật, hay chỉ là một ngày ta tự huyễn hoặc mình. Một ngày vô chừng có hay không .
Ngày của một kiếp về sau…
Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ như chiếc lá mùa thu phai màu. Chiếc lá vàng héo khô bám vào cành bằng cái nắm níu yếu ớt run run. Chiếc lá sợ cả một cơn gió thu thật nhẹ. Chiếc lá rời cành…
Rồi một ngày nào đó, tôi cũng sẽ về thu xếp lại. Thu xếp gọn gàng lại tất cả những kỷ niệm, những hỷ nộ ái ố của một đời người thành hành trang cho riêng mình, để mang theo đi về một cõi vô cùng…
Tóc hãy còn xanh lắm, lá vẫn còn tràn đầy nhựa sống, sao mà hôm nay bỗng dưng một chút giật mình…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét