7 tháng 3, 2005

Lời em kêu tan theo sóng dâng

Không biết tình yêu
đã bắt đầu và lớn lên tự lúc nào?
Là sự gặp gỡ kỳ ngộ của ánh mắt, của tâm hồn.
Tình yêu khởi thủy từ đầu nguồn
của một dòng sông cứ chảy mãi, chảy mãi ra biển
Nhưng biển lại không đầy
Nơi tình yêu bắt đầu ...
Nơi em yêu anh
Đó là thế giới cổ tích với ngôi nhà màu xám
với những con đường , những khu rừng
Mà cây hạnh phúc luôn tỏa ngát hương
không bao giờ tàn lụi
Giai điệu chậm rãi ...
Gợi quãng thời gian nhung nhớ, êm đềm, bình lặng.
Như một niềm tiếc nuối
Tiếc cho những gì đã mất, đã trở thành quá đỗi xa xôi...
Nơi Anh yêu em
Nơi bắt đầu những niềm vui và nỗi buồn
Nơi trò ú tim kết thúc
Mà chẳng có người nào thắng cuộc cả
Ngày cứ thế trôi qua, trôi qua ...
Những ngày mưa và không mưa
Lạnh mà không lạnh ... thế thôi!
Nơi em yêu anh
Là một khu rừng thiêng liêng
cách xa những yêu thương trần thế.
Chỉ còn lại một tâm hồn với đôi mắt thức ngủ
Trong những nhớ, quên bình dị của cuộc đời
Một khu rừng hoang giữa bạt ngàn gió và hoa dại
Mà ở đó, những rong rêu đã phủ lên
mỗi giấc mơ như một thời xa
Quá xa...
Đố anh biết vì sao?
Biển dào dạt thế
Sóng vươn đi muôn ngả ,vui khắp bến bờ
Mà vẫn có khi cô đơn thẫn thờ...
Có phải em cũng giống như tòa lâu đài bằng cát
Sóng sẽ cuốn trôi
và biến những ảo vọng thành bọt trắng xa xôi ...

"Em xa anh, trăng cũng chợt lẻ loi thẫn thờ
Biển vẫn thấy mình dài rộng thế
Xa cánh buồm, một chút đã cô đơn
Gió âm thầm không nói mà sao núi phải mòn
Anh đâu phải là chiều mà nhuộm em đến tím
Sóng có nghĩa gì đâu nếu chiều nay anh chẳng đến
Dù sóng đã làm em nghiêng ngả vì anh."
(Phú Quang)
( 09.2009 )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét