19 tháng 2, 2009

Sự vỡ tan...


Đã từ lâu tôi quên
Yêu thương là phải thở...

Trớ trêu thay
Thất bại cũng phải thở...
Hạnh phúc cũng phải thở...
Tôi đã không còn nhớ thứ đơn giản ấy.
Nhưng hôm nay
Tôi đã biết cách thở...
Thở không phải cho chính mình
Mà thở cho tất cả những người thân yêu.
Vẫn biết thế !
Nhưng những giọt nước mắt cứ tuôn tràn.

Mưa đang rơi...
Tôi tan ra thành từng mảnh
Vỡ ...tan
Như chính tâm hồn tôi
Mưa hay nước mắt ?...

20.02.09

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét