28 tháng 3, 2009

Có một dòng sông đã qua đời



Gặp nhau không nói không nụ cười
Chút tình dường như hiu hắt bay
Nhìn nhau ôi cũng như mọi người
Có một dòng sông đã qua đời...
...Có lần mình đã nói với một người “Có người lòng như nắng qua đèo”. Nhưng người đó không hiểu. Nếu" có một lần" người đó đứng nhìn nắng trên một con đèo, người đó sẽ hiểu... Những vạt nắng mong manh và yếu ớt, chúng cứ thoáng lan nhanh, qua những gập ghềnh, qua những khúc khuỷu của con đèo kia.
Để rồi... để lại những vệt buồn u tối nơi cánh rừng lau trắng xoá, những vệt buồn tiều tụy.

Có lần người đó nói, người đó cũng yêu nhạc Trịnh nhưng người đó không tin vào những cuộc tình mong manh, dễ vỡ, đến rồi đi từ nhạc Tr. Có những cuộc tình có khi chưa được gọi là tình yêu. Nhưng người đó vẫn nghe những bản tình ca nhạc Trịnh và mình vẫn mong có được một tình yêu huyền thoại. Dẫu biết rằng :huyền thoại là điều không có thật.

Và ai đó đã nói với người đó “Dù những trầm tư của Trịnh Công Sơn đi xa đến đâu, âm nhạc Trịnh vẫn là một cõi riêng dành cho tình yêu: Nó làm tươi lại bông hoa đầu tiên mà con người đã hái, mang theo từ vườn địa đang, đánh thức cả khung trời mộng.Tưởng chừng đã quá xa trong đời người, để đưa người tình đến một lâu đài... hoài cổ xưa .

Giờ, có lẽ nhiều cái đã xa rồi...

Không đủ những năm để đi qua cuộc dâu bể ấy, không đủ những năm để thấy “chút tình dường như hiu hắt bay ...” Nhưng cũng đủ, để có cái cảm giác tê tái của một nỗi lòng câm lặng. Chẳng có gì mong manh hơn tình yêu, chẳng có gì phù phiếm hơn yêu người .

Dù sao cũng “cám ơn đời, cám ơn người, cám ơn ai đã mang em về chốn này”.

Dòng sông xưa có chảy qua đời thì những mạch ngầm yêu thương vẫn còn đâu đó...

“Để lại mãi trong em hình bóng nụ cười”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét