18 tháng 12, 2008

Phiến đá sầu


… Những lời trong bài nhạc như mũi dao cào xé vết thương làm buốt nhói trái tim đau .
Đó là kỷ niệm của một cuộc tình buồn ...
“…Mai em xa rời tôi Còn ai cùng đi giữa đời
Mênh mông đây là đâu Là biển vắng đêm sâu…”
Nhớ lại những ngày tháng muộn phiền trong âm thầm, ngay cả khi tình yêu chưa quay mặt.
Một nỗi niềm riêng tư thầm kín tựa như phiến đá sầu nằm im lìm, nhưng đã ẩn chứa sẵn mầm ly biệt …
“…Khi em quay mặt đi
Lòng tôi tựa phiến đá sầu
Chơ vơ trong lạnh câm
Muộn phiền theo tháng năm…”
Lời trách cứ nghe chừng như rất nhẹ nhàng, nhưng lại chất chứa những cảm xúc thật mãnh liệt của niềm cô đơn trong câm lặng ... Khi đứng nhìn hạnh phúc đã vuột bay khỏi tầm tay với.
“… Em vô tình làm sao Hồn tôi giờ đây úa nhầu
Trong đêm thâu gọi tên Lòng càng vắng xa thêm…”
Những rung động thầm kín nhất của niềm đau trong trái tim, qua những giai điệu nghẹn ngào bằng tiếng thở dài cam chịu của số phận . Bằng nỗi ngậm ngùi của phiến đá ngàn năm, nằm nuối tiếc một thiên đường đã mất.
Em hỏi tôi: Đá biết thở dài xa xôi
Em hỏi tôi: Đá có ngậm ngùi chia phôi
Em và tôi thiên đường mất rồi
Trên lối về mình tôi bước dài lê thê
Một chút niềm riêng, mong mỏi...
Một ấp ủ, vỗ về từ trái tim đầy ắp những cung bậc yêu thương …
“…Tôi hôm nay là ai ?
Hồn như một phiến đá nằm
Trăm năm như ngàn năm
Người cùng đá băn khoăn ...”
Và tôi cũng băn khoăn tự hỏi ... Rồi tôi cũng như phiến đá nằm kia .
Sẽ còn ôm mãi nỗi quạnh hiu cho đến bao giờ ?


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét