1 tháng 8, 2008

ĐÊM VÔ THƯỜNG


Đêm lạc giữa mù sương
Khung cửa sổ nơi căn phòng nhỏ trầm mặc ,màu thời gian vang lên khúc nhạc Romance dịu dàng , âu yếm .
Mùa đông xứ Huế ...
Đêm ,đếm tiếng sương khuya gõ trên những tán lá nhịp buồn bi thiết, như tiếng gõ của thời gian lên thân phận của một con người.
Từng hạt rơi mềm chơi vơi trong không gian ...thành những giai điệu du dương nuôi dưỡng một tâm hồn , cứ thế lớn lên, từng ngày, từng tháng ,năm ...
Trịnh Công Sơn đã làm bao trái tim thao thức, rằng :" ...Sống ở trên đời cần có một tấm lòng. Để làm gì em biết không ? Để gió cuốn đi ..." Bây giờ, khúc nhạc ấy, nguồn cảm hứng ấy ,đã thực sự theo gió cuốn bay đi ... Mỗi hạt sương tan vỡ vào thời khắc này cũng mang theo một cuộc người đâu đó trên trái đất về với cát bụi. Tất cả rồi sẽ trôi đi, phải chăng chỉ có tình yêu là vĩnh cửu?
Trần gian là vậy, vui và say với các giác quan, hạnh phúc ngắn ngủi và đầy phiền muộn.
Vậy đó, trong tình yêu thì hành khất và vương giả đều như nhau.Tôi quỳ gối trên mặt đất sũng nước muốn hái một cánh hoa đêm trắng ngần .Nhưng những giọt nước mắt lại rơi trên tim tôi , từng mạch máu trong tôi như muốn vỡ tung ...
Nơi tận cùng là nơi nào ?
Lắng đọng trong không gian ...khúc nhạc buồn da diết ấy sống trong ký ức như dòng máu ấm, chỉ khi biết mình đã đuối sức mới thầm tí tách nhỏ xuống những giọt nước mằn mặn trên bờ môi .Có lẽ đơn giản là thế ! nhiều khi đôi tai đã mệt vì lắng nghe, thì trái tim sẽ cất lời đồng cảm.
Vẳng xa ... nhẹ nhàng ,đêm huyền ảo cùng trăng, sao... Gió mơn man xoa dịu tâm hồn lâng lâng theo âm thanh cùng với sức cuốn hút lạ kỳ. Ngôn ngữ trong âm nhạc vẽ lên những bức tranh đẹp nhất mà bất cứ ai trên thế gian đều mơ ước ...
Về một tình yêu dịu ngọt, về một cuộc sống bình yên, về những cuộc dạo chơi khắp thế gian tươi đẹp, về những đầu nguồn xanh mát hay những dòng thác mộng mơ.. Âm nhạc cho con người ta sự lãng mạn và hương vị thanh khiết trong cuộc sống.
Những ai đã yêu, đang yêu hay sắp yêu hãy lắng nghe bằng chính những rung cảm sâu xa nhất để cảm nhận hết hương vị ngọt ngào hoang sơ - bản ballad dành cho Tình yêu.
Nơi đây, căn phòng nhỏ này, tâm hồn này cũng biết đau đớn, cũng muốn được hân hoan. Hẳn là, ai đó sẽ khóc đấy, khóc thật lòng và khóc đơn côi.
Có lẽ vậy... Một sự sắp đặt của tạo hoá ,gặp gỡ để chia sẻ… và gánh nổi buồn cho nhau.
Những đám lá khẽ lay động như đang mỉm cười trước khi lìa cành, gió từ phía sông ngang qua như tình yêu bay ngang qua cuộc đời ,làm sao níu giữ cơn gió, làm sao nhìn thấy dáng hình của gió?
Tình yêu cũng vậy? Đến và đi, hạnh phúc và khổ đau… Như những cặp giá trị đối ngẫu bày nên tạo ra hai thái cực của cuộc đời …
Một hôm tâm hồn rạn nứt, tiếng khóc vỡ òa cho nỗi đau vơi bớt xót xa .Bao giờ cũng vậy, điều mình muốn đôi khi đứng ngoài sự lựa chọn.
Em ạ, khi chiếc lá vàng lìa cành, khi hạt sương đêm vỡ tan, khi hoàng hôn buông xuống, khi chiếc thuyền trăng neo đậu giữa biển trời chìm dần vào vô tận …
Chính là thời khắc mọi sự đang trở về ngôi nhà của tạo hoá
Cũng như anh, em và mọi người đang từng bước trở về ...Về đâu?
Mỗi người đều có một chốn dung thân để hoàn thành nghiệp mệnh của chính mình.
Em biết không ?Tình yêu đích thật không bị một quy luật nào chi phối, những hình tướng bên ngoài chỉ là ảo ảnh .
Vì tình yêu đích thực bao gồm sự mở rộng bản ngã , dù muốn hay không .Tự thân tình yêu không đến, không đi, không sinh, không diệt, không hạnh phúc, không khổ đau, không vô tri, vô giác …
Tôi biết nói gì với em
Con chim sẻ bé nhỏ đã bay khỏi tay tôi trong một buổi chiều gió lộng
Hôm ấy gió lộng chòng chành như say. Cao và xa quá... Vươn tay ra là sẽ chạm vào được.
Có thể sẽ rơi và ngã đau.
... Chỉ còn tiếng em cười khúc khích vang vọng bên ô cửa .Tóc em mềm lả lơi trong tay tôi ,môi em ướt như cánh hồng hoang trong sương sớm.
Con đường dài ,góc phố quen , đâu đó mặn nồng tiếng sóng vỗ
Ừ ,ừ cũng trốn tìm .Một âm vang dĩ vãng xa xăm ...
Hạnh phúc có lẽ cũng như thế !
Khi nhận ra xung quanh mình chỉ còn là một màn sương ảo trắng xoá ,cũng là lúc sợi dây neo cuối cùng bị chặt đứt .Ban đầu chỉ là những dấu chấm câu, rồi đến chấm than, rồi đến đôi mắt, rồi đến đôi tai, rồi môi kia cũng im lặng mãi ...
Chẳng còn những vết chân qua . Một cơn mưa , hai cơn mưa ...
Còn có ai đi về phía dưới cơn mưa ,để tìm kiếm một kí ức mờ ảo ?
Một chút , một chút thôi. Nửa mơ hồ, nửa hoang tưởng sẽ gom nhặt được những mảnh kí ức trắng lạc đâu đó .Nửa mộng mị ,nửa huyễn hoặc bản thân rằng : Những điều đã mất luôn là những điều đẹp nhất trong cuộc đời mỗi con người.
Có lẽ không chỉ là một chuyến đi xa, mà đơn giản là có những điều mãi mãi không thể về . Giống như những dòng sông mãi chảy ra biển nhưng biển lại không đầy ...
Con người ta hoang đường hơn trong thế giới này.
Hoang đường, ấy là một từ đẹp đẽ đến vô thường!

Hạ Thảo
(09.10.09)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét