21 tháng 11, 2010

VỚI NỖI BUỒN NGƠ NGÁC

Mùa đông đầu mùa, mưa râm rỉ trời se lạnh .
Bên khung cửa sổ tôi thường lặng nghe từng giọt mưa rơi ...
Tôi yêu mưa và mỗi cơn mưa có những vẻ đẹp khác nhau. Cơn mưa mùa đông như bản nhạc với những giọt mưa tí tách trong vắt, một bản giao hưởng đều đều kéo dài suốt ngày đêm mà tôi nghe hoài mãi không chán.
Cơn mưa rả rích , cái lạnh tê tái ,se se bờ vai ..
Đó là điều rất thú vị khi nằm trong chăn ấm nhìn ra ngoài ô cửa sổ ngắm mưa rơi .
Nào em , hãy lặng nghe tiếng rơi mưa ngọt ngào bên tai
Từng giọt...từng giọt mưa từ mái hiên nhà rơi xuống .Mưa …mưa
Những ngày mưa mà không mưa .Mưa như một bức tranh tràn ngập yêu thương .
Ngày mà em đến bên tôi cũng mưa , lạnh như thế !
Giá trời đừng đem đông về và tôi đừng nhớ…
Nhưng mưa vẫn rơi và nỗi nhớ cứ hoài trong nỗi nhớ !
Tôi biết phải làm gì, phải làm như thế nào hở em ?
Ừ thì , em sẽ mãi là giọt mưa của nỗi nhớ da diết đau đớn.. ngự trị mãi trong trái tim tôi
Mưa vẫn rơi đều ... vẫn đâu đó giọng nói hồn nhiên của em ,vẫn nụ cười ngây ngô của em .
Ru tôi ... ru tôi .
"Kỷ niệm như rêu, anh níu vào trượt ngã, tình xưa giờ quá xa…"
Tôi đã thật sự say trong mưa , say trong đông lạnh ,say trong nỗi nhớ em đến nao lòng.
Và đọng mãi nơi tim này những ngày mưa tình tràn ngập cả thế gian ...
Có lẽ , em như bầy chim sẻ hót vui trú cơn mưa bên hiên ngoài
Rồi em nhẹ nhàng cất cao cánh bay đi ...
Để lại mình tôi với nỗi buồn ngơ ngác .

(19.11.10)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét