10 tháng 7, 2010

KHÓC CÙNG MƯA

Anh !
Cho em niềm vui hằng ngày
Dịu dàng, vuốt ve ,xô đẩy
Anh...
Cho em niềm hạnh phúc từng đêm
Lời dịu ngọt và hơi thở ấm
Nồng nàn ru em vào cơn say tình ái đan mềm
Và bây giờ... Chỉ còn mình em và mưa.
Mưa ...
Thời gian vô tình cuốn những kỷ niệm xưa
Theo dòng sông lá vàng nhuộm màu mắt em u buồn
Hiu hắt mình em với khoảng trời
Buông trôi ..Chút hương thầm bay ngược
Xót xa ...
Mịt mù trong sương khói
Tê tái ...
Em tan thành trăm năm
Mưa! Mưa!
Mong manh phút đợi chờ
Vẫn đan vào nhau màu của nhớ thương.
Vỡ hạt mưa cay mằn mặn trên khóe mắt
Vây quanh sầu làn môi
Rơi...rơi
Tím cả trời đông , tơi bời cỏ dại
Ôi! Mưa
Giai điệu buồn mịt mù nỗi nhớ
Ngập tràn ...
Em khóc cùng mưa .
10.10.08

4 tháng 7, 2010

NGƠ NGÁC BÊN CHÂN NÚI

Từ ngữ vốn gây nhiều ngộ nhận
Có thể ngộ nhận liên tiếp ngộ nhận.
Ngộ nhận tưởng chỉ là những con chữ
Nhưng bỗng đâu...
Nhân vật có thật với đầy đủ sống động mỉm cười.
Một đêm thức dậy là sự bàng hoàng
giữa ý tưởng và thể hiện thực tế
Trong cuộc sống và sự xa lạ của trang giấy
Tôi luôn tự hỏi
Tôi đã đủ tỉnh táo chưa cho một trái tim
Những câu hỏi đặt ra chỉ là cách
Để tôi không phải vướng vào một ngộ nhận
nhưng dễ giết chết người viết nhất
Đó là ảo tưởng về mình
Tôi sợ mất tôi ...
Sợ lạc vào ở một nơi mà cả đời không tìm lại được
Vì tưởng rằng mình đã ở quá cao
Nhưng thực tế
không hề có đỉnh cao nào
Mà tôi, chỉ là một người đam mê
Với từng con chữ cô đơn
... Ngơ ngác bên chân núi .

( Nhớ một ngày... 14.06.06)
04.07.10

2 tháng 7, 2010

ĐÊM ...

Photobucket
Hương thơm cành hoa mỏng manh
Em ...
Tựa vào cơn gió đêm đêm
Mảnh trăng non ngơ ngác
cong nỗi nhớ ...
Tháng bảy mưa ngâu long lanh
Gió vẫn thổi mà nổi đau bay ngược
Làm sao trốn tránh
Nghe từng âm thanh buốt lạnh
Giọt nước mắt rơi rơi hóa thạch
Ngỡ như mình đang xa
... Một giấc mơ
(03.07.10 "01:15")