23 tháng 10, 2013

BẤT CHỢT KHÔNG TÊN


Chiều nay như mọi ngày, em ngồi tĩnh lặng rót niềm vui hòa vào những âm ngân phiêu diêu miền nguyên thảo. Bởi chỉ ở đó, em mới thỏa sức rong chơi thả rơi mọi ngôn từ. Và đôi khi em lại trượt ngã trên con phím khi chợt nhớ về một ngày của xa xưa... ngày mong manh như thế thật dễ thương! Những triền đồi xanh cỏ mượt, hanh hao từng giọt nắng vàng ươm, như màu mật ong óng ả mà mỗi buổi sáng ngủ dậy lười biếng em nhấp môi.

Ngày qua, con phố nhỏ vẫn lặng im cùng năm tháng. Hoàng hôn về vây quanh trên những khúc ngoặt cuộc đời, thấy đó, nghe đó, đau buồn đó, thế giới ngoài kia vẫn đang bình thản trôi. Người ta vẫn bước vào đời nhau rồi ra đi như thế!
Em cũng mỏng manh như chiếc lá ngơ ngẩn chếnh choáng rơi nhưng cũng kiên cường đến vô cùng. Bên song cửa, buổi chiều nghe thời gian chảy dài mơ hồ quanh em. Ẩn mình như những giọt mưa còn đọng lại trên hoa cỏ trước thềm nhà, nghe đâu đó tiếng đàn chim ríu rít như bản âm hưởng trong ngần khẻ cựa mình trôi lang thang, hạnh phúc như những bài thơ bất chợt không tên.

Đêm đầy sao bơ vơ. Một chút khóe buồn hòa mình vào ánh sáng dịu dàng bên khe cửa, em đuổi theo giấc mơ nụ cười hiền, ấm, dòng tóc em buông lơi mang màu dị mộng.
Đêm sót lại chỉ là một khoảng không chập chờn dai dẳng... em xiết chặt và cự tuyệt. Cuối cùng, chỉ còn lại là những vết cắt sâu thẳm trong tim.

(23.11.2013)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét