8 tháng 5, 2014

THEO GIÓ PHƯƠNG XA


Một ngày...
Ngày bỗng nhiên nắng ngọt 
Nắng tràn qua khung cửa
Và những nụ hồng rơi trên tóc em
...Rơi vào tim anh
Ngày em thả mình phiêu du trên thảm cỏ xanh
Trong giấc mơ miền nguyên thảo
Ngày...
Khởi đầu cho một sáng trong veo
Em không muốn biết
Cuộn mình trong chăn, bướng bỉnh
Bản năng tự vệ của em mà anh phải chấp nhận

Thành phố nơi đây
 Vẫn sương mù, vẫn thềm rêu phủ
Vẫn dịu dàng hòa vào những cơn mưa buồn tênh
Một cơn mưa, hai cơn mưa
Và mỗi cơn mưa...
Đều có những ngôn từ ấm áp yêu thương
Ừ! Em là cô công chúa trong tranh đi lạc
Rồi tình cờ trú ngụ trong trái tim phiền muộn của anh
Bây giờ trời đã cuối thu
Những cơn mưa muộn, những tiếng lá khô xao xác
Anh, với những lý do riêng
Mà biết đâu chừng cũng sẽ là mãi mãi
Vậy mà sao, bỗng thấy bây chừ như quá xa xăm
Hay chỉ là ảo ảnh của một cuộc hẹn hò
Với những vì sao xa hun hút...

Em
Hoang tưởng một buổi chiều hoàng hôn thật tím
Như cơn gió phương Nam trôi lang thang
Như bàn tay anh ngoan mềm mượt
Tháng mười không heo may, không lời hò hẹn
Trời chợt mưa miên man ảnh hưởng từ siêu bão
Giọt nắng muộn, đậu trên mái ngói rêu xanh
Và đêm thành phố anh
Mảnh trăng chao nghiêng yếu ớt
Như những vướng víu nghiệt ngã đời thường
Để rồi yêu thương, để rồi xô dạt
Có phải cuộc đời chỉ là cuộc mộng 
Lơ lửng thôi miên
Và hoàng hôn xa đã khuất bóng em rồi.

(12.10.2013)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét