21 tháng 12, 2008

Tàn tro



Giọt nước rơi hay giọt sầu rơi rơi
. . . . . . . . . . . . . . . .
Chỉ còn mỗi em đợi chờ đứng trông
Mà nghe buốt giá, xót xa đôi vai gầy.

18 tháng 12, 2008

Phiến đá sầu


… Những lời trong bài nhạc như mũi dao cào xé vết thương làm buốt nhói trái tim đau .
Đó là kỷ niệm của một cuộc tình buồn ...
“…Mai em xa rời tôi Còn ai cùng đi giữa đời
Mênh mông đây là đâu Là biển vắng đêm sâu…”
Nhớ lại những ngày tháng muộn phiền trong âm thầm, ngay cả khi tình yêu chưa quay mặt.
Một nỗi niềm riêng tư thầm kín tựa như phiến đá sầu nằm im lìm, nhưng đã ẩn chứa sẵn mầm ly biệt …
“…Khi em quay mặt đi
Lòng tôi tựa phiến đá sầu
Chơ vơ trong lạnh câm
Muộn phiền theo tháng năm…”
Lời trách cứ nghe chừng như rất nhẹ nhàng, nhưng lại chất chứa những cảm xúc thật mãnh liệt của niềm cô đơn trong câm lặng ... Khi đứng nhìn hạnh phúc đã vuột bay khỏi tầm tay với.
“… Em vô tình làm sao Hồn tôi giờ đây úa nhầu
Trong đêm thâu gọi tên Lòng càng vắng xa thêm…”
Những rung động thầm kín nhất của niềm đau trong trái tim, qua những giai điệu nghẹn ngào bằng tiếng thở dài cam chịu của số phận . Bằng nỗi ngậm ngùi của phiến đá ngàn năm, nằm nuối tiếc một thiên đường đã mất.
Em hỏi tôi: Đá biết thở dài xa xôi
Em hỏi tôi: Đá có ngậm ngùi chia phôi
Em và tôi thiên đường mất rồi
Trên lối về mình tôi bước dài lê thê
Một chút niềm riêng, mong mỏi...
Một ấp ủ, vỗ về từ trái tim đầy ắp những cung bậc yêu thương …
“…Tôi hôm nay là ai ?
Hồn như một phiến đá nằm
Trăm năm như ngàn năm
Người cùng đá băn khoăn ...”
Và tôi cũng băn khoăn tự hỏi ... Rồi tôi cũng như phiến đá nằm kia .
Sẽ còn ôm mãi nỗi quạnh hiu cho đến bao giờ ?


17 tháng 12, 2008

"Đèn không hắt bóng"

Có một thế giới không hữu hình vật chất, không hiện hữu trước mắt.
Nhưng tôi có thể nhìn thấy.
Đó là một thế giới mà khi tôi lạc vào như trăm ngàn lối rẽ.
Nhưng, tôi không muốn tìm lối ra
Mà lại muốn đắm chìm vào thế giới đó.
Đó là SÁCH. M. Gorki nói:
“Sách mở ra cho tôi một chân trời mới”.
Tôi không dám nghĩ tới chân trời nào xa xôi dịu vợi...
Chỉ biết rằng: nhờ sách mà tôi trưởng thành hơn, chín chắn hơn.

Thưở nhỏ tôi đã rất mê sách , từ Tiếng gọi nơi hoangdã, truyện cổ Grim, Andersen...đến Nghìn lẽ một đêm .Hay Quà tặng cuộc sống...Đã làm tôi dễ động lòng rơi nước mắt đến độ ngờ nghệch .
Lớn một chút, tôi lại được biết tới nỗi đau của con người khi đọc Chiến tranh và hòa bình.
Qua những tác phẩm của văn học nước ngoài và trong nước.
Những dằn vặt khôn cùng... cô đơn đến tuyệt vọng trong văn học Mỹ -Latin
Những bi kịch thời đại trong văn học Pháp. Những nỗi đau thâm trầm của văn học Đức, những thân phận thảm thương trong truyện Ấn Độ.
Và những giọt nước mắt ủy mị của tôi rơi theo Quỳnh Giao,với những tác phẩm sâu sắc mang đậm tình người ...
Tôi tiếp tục mơ mộng tới tình yêu vĩnh cửu...Thánh thiện trong truyện của Kim Dung.
Tất cả những" Biết" đó chỉ là trong sách. Từ đó tôi bắt đầu học cách quan sát , cách cảm thông với mọi người. Nhờ sách, tôi "Biết" chú ý hơn cách đối nhân xử thế.
Nhờ sách, tôi học cách nhân ái, tha thứ dù không mấy lần làm được. Và bắt đầu biết cách đọc sách biết rung cảm với sách, biết khóc cùng sách ...
Mọi người nói “lãng mạn quá”, và tôi nghĩ đọc nhiều có lẽ là như thế...!
Quá nửa đời ư! Mắt tôi đã mở lớn tròn to, nhưng hay cụp mỗi khi gặp nắng chiếu
Không còn háo hức như xưa... Quay về lục chồng sách cũ, những quyển sách ố vàng.
Dù thỉnh thoảng vẫn mua vài quyển sách mới, tôi vẫn với nỗi thèm đọc như xưa...
Qúa nửa đời ư! tôi lại tìm về những trang viết cô đơn tận cùng của Mac-ket.
Tìm lại vị bác sĩ lạnh lùng mà đớn đau trong “Đèn không hắt bóng”. Đến tận cùng trong"Con đường đau khổ".Tìm lại con người trườn như con sâu khổng lồ nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc trong “Tình yêu cuộc sống”của J.London .
Khi chính tôi trải nghiệm sự cô đơn, rơi vào bế tắc.. như sự chạy trốn, tôi núp mình vào sách và chợt thấy những gì mình nếm trải chưa là gì... Với những nỗi bất hạnh khác.
Tôi tìm thấy nơi sách sự bình yên trong tâm hồn.
Tôi thấy ngạc nhiên khi ai cũng cho rằng ‘Văn chương là lãng mạn”! Riêng tôi, tôi nghĩ rằng văn chương hiện thực đến trần trụi, hiện thực đến khắc khoải...
Bởi chạm vào tác phẩm nào tôi cũng bắt gặp nỗi đau quá lớn ...

"Đèn không hắt bóng"Là một trong các tác phẩm đầu tay của Watanabe Jun'ichi
(khoảng đầu những năm 60 TK trước) Một nhà văn có nhiều tiểu thuyết bán chạy (best seller) vào loại nhất nước Nhật mặc dù không được giới "Hàn lâm" đánh giá cao.

Ông vốn là bác sỹ sau chuyển sang làm nghề viết văn.
Một trong những tác phẩm nổi tiếng gần đây của ông được chuyển thể thành phim truyện Nhật là bộ tiểu thuyết "Thất lạc viên" - Lost paradise (1994?). Bộ phim này gây tiếng vang rất lớn và gây nhiều tranh cãi tại Nhật thời bấy giờ vì đề cập nhiều đến sex.
Một câu chuyện lãng mạn nhưng cũng rất buồn!Phim cũng đã đoạt giải "Oscar Nhật" năm 96 .
"Đèn không hắt bóng." Nói về cuộc đời của Naôê, một bác sĩ rất tài hoa nhưng bạc mệnh.
Với tài năng dịch giả của Giáo sư ngôn ngữ Cao xuân Hạo.Người đọc sẽ hình dung được một xã hội Nhật thu nhỏ qua một bệnh viện tư ở Tokyo. Câu truyện thu hút người đọc từ những trang đầu tiên cho đến những trang cuối cùng. Với bút pháp thắt nút, mở nút tài tình và độc đáo.Xuyên suốt tác phẩm là Tình yêu cao đẹp của Nôrikô,
một phụ nữ nhân hậu, đầy lòng vị tha và hy sinh .Dành cho Naôê .Đêm sẽ tàn, mặt trời sẽ mọc, một buổi sáng mới sẽ bắt đầu.
Và cái khoảnh khắc ấy sẽ đến. Không thể nào mọi vật trên thế gian đều vẫn như cũ...
Mà trên chính cái thế gian này lại không có Naôê. Không có thể nào như thế được!
Đứng im trong vùng ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn không hắt bóng.
Nôrikô vẫn kiên nhẫn chờ đợi Naôê .

".Ngọn nến tình yêu mãi mãi cháy sáng tro
ng trái tim Nôrikô "
Như chính ánh sáng rực rỡ từ những ngọn đèn trong phòng mổ, không bao giờ hắt bóng ...

Một cảm xúc không hề thay đổi khi đọc lại tác phẩm này .
Cho dù cuộc sống của tôi đã đổi thay, cho dù thời gian đã...qua đi.
Cho dù khi đọc tác phẩm tôi chỉ là một cô bé 14 tuổi.

Một câu chuyện đặc biệt. Cho dù bạn có đọc một, hai. Hay một trăm lần ...
Cảm xúc vẫn vẹn nguyên như mới lần đầu. Tình yêu, dối trá, lừa lọc, dục vọng và đau khổ.
Tất cả đan xen và nối kết thành"Đèn không hắt bóng".
Nôrikô Simura, cô y tá nhỏ bé của một bệnh viện tư yêu Naôê-một bác sĩ lạnh lùng, tài hoa.
Nôrikô đã yêu và làm tất cả cho tình yêu ấy.
Cô quan tâm và lo lắng cho người yêu từng miếng ăn, giấc ngủ.
Hạnh phúc mà cô gái mong chờ rất giản đơn, được lau dọn nhà cửa, pha cho anh tách cà phê .
Thế thôi! Không vòi vĩnh, không nũng nịu, không dám mơ ước anh sẽ mở lòng ra với cô.
Cũng không dám mong anh yêu cô.
Cô chỉ biết rằng bản thân cô yêu Naôê, điều đó là quá đủ với cô rồi.

Quá cam chịu...Tôi đã từng nghĩ về cô như thế!
Nghị lực nào, sức mạnh nào đã giúp cô bền bỉ giữ chặt tình yêu ấy?
Tim tôi nhói lên, người đàn ông ấy không yêu cô đâu Nôrkô à!
Ông ta chẳng bao giờ quan tâm đến cô...
Tại sao phải dành hết tình cảm cho một kẻ cao ngạo có thể đến trễ giờ hẹn.
Mà không cần giải thích một câu, hay khi nổi giận thì lạnh lùng đuổi cô đi! Tại sao?

Tôi không trả lời được, mà có lẽ Nôrikô bé nhỏ cũng không trả lời được.

Cô yêu Naôê bằng thứ tình yêu nhẹ nhàng và nồng nàn...không cần đáp trả .
Không đòi hỏi bất cứ gì, chỉ cần im lặng ở bên anh thì đã hạnh phúc rồi.
Tôi tự hỏi: trên thế gian có bao nhiêu người có được thứ tình yêu ấy?

Không biết bao nhiêu lần nước mắt cô lặng lẽ rơi...
Cũng không biết bao nhiêu lần trái tim tôi lại nhói lên.
Tình yêu cớ sao lại nhuộm màu dối trá?
Cô hiểu anh, Nôrikô hiểu Naôê hơn bất cứ ai trên đời này, hiểu đến mức ...
Một khi anh không mở cửa, cô biết ở trong nhà có một người đàn bà .

Đau khổ nào hơn? Giá như Nôrikô Simura là một cô gái ngốc nghếch!
Nhưng không, cô thông minh. Cô hiểu trước sau mình chỉ là tình nhân hay tệ hơn là một con ở. Naôê sẽ không bao giờ cưới cô. Vậy mà... tại sao cô vẫn mù quáng hả Nôrikô?

Đã có lúc tức giận và đau đớn...Cô chỉ muốn dứt khỏi tình yêu ấy.
Nhưng không!...
Tình yêu của Nôrikô không có gì dập tắt được, linh hồn cô là của Naôê rồi!

Rồi một ngày, ngỡ như giấc mơ... Naôê muốn Nôrikô cùng về quê.
Hạnh phúc nào hơn? Trái tim cô gái run lên vì vui sướng.
Cô không dám tin thứ hạnh phúc quá lớn ấy!
Rất có thể là cái ý mời mình nảy ra ngay lúc ấy nên anh ấy mời luôn.
Chỉ một chuyến đi sao cô vui thế, Nôrikô ?

Anh muốn em biết điều này, anh không có ý lấy vợ .
Nhưng nếu mình có con, anh sẽ làm cho em tất cả những gì anh có thể...
Chỉ một lời nói đó thôi, chỉ một lời thôi...Noriko có thể quên hết để tha thứ cho anh.
Anh có quá nhiều người Tình...Cô không dám tin anh yêu mình.
Nhưng...chỉ một câu nói thôi... đã khiến cô hạnh phúc đến rơi lệ...
Ai đó đã nói: "Hạnh phúc thường ngắn ngủi" Dường như câu nói đó dành cho Nôrikô.
Mấy ngày sau chuyến đi, Naôê tự tử... Anh mắc căn bệnh ung thư xương!
Thật trớ trêu, Naôê đã nghiên cứu căn bệnh này từ lâu...
Anh đã chết nơi hồ nước lạnh giá. Thân hình anh từ từ chìm xuống nơi đáy hồ lạnh lẽo...
Mãi mãi là tù nhân của nước... Anh đã đi rồi, Naôê !

Không! Không thể nào! Trái tim cô hét lên.
Anh ấy đang ở nhà đợi mình, anh ấy không chết... Nôrikô kiên nhẫn bấm chuông nhà Naôê.
Anh ấy đang đợi mình... Sau cánh cửa, anh ấy đang nằm đọc sách...
Giờ đây, đến phút cuối cùng... Khi Naôê mở lòng ra lần đầu tiên và cũng là lần cuối.
Nôrikô mới hiểu rằng: Naôê yêu cô. Anh chỉ yêu mình cô.
...Dường như số phận hay trêu đùa con người...
Bước chân loạn nhịp... Cô quay về bệnh viện, nơi cô và Naôê từng làm việc.
Từng bên nhau dưới ngọn đèn không bao giờ hắt bóng để...chờ anh!
Không thể không đau đớn ...không thể không xót xa và không rơi lệ .
Và bây giờ hôm nay. Đọc lại, cảm xúc vẫn ngập tràn...Tôi khóc .
Con người ai lại chẳng ích kỉ nhất là một người sắp chết.
Naôê nguyên làm bác sĩ ở một bệnh viện ở trường đại học
Anh nghiên cứu về căn bệnh ung thư xương. Thế rồi phát hiện ra chính bản thân mình mắc phải căn bệnh đó. Đau khổ nào hơn ?
Mình trách anh ta quá ích kỷ nhưng không thể... không khóc vì anh ta.
Rời bỏ công việc để vào một bệnh viện Tư (Anh quen Noriko ở đó). Sống cầm chừng, cố gắng vượt qua những cơn đau đớn bằng ma túy, rượu và... đàn bà .
Quá hiểu rõ về bệnh mình mắc phải. Ngày nào cũng phải trải qua nhưng cơn đau chết đi sống lại. Đếm từng ngày, từng giờ mình phải chết. Anh ta quả thật rất đáng thương.
Mọi người có thể trách anh ta ích kỷ .Nhưng tình yêu có lý lẽ riêng của nó.
Noriko từng đau khổ đến chết đi sống lại, mong muốn rời xa Naôê
Nhưng thất bại, bởi họ sinh ra để dành cho nhau.
Dù đau đớn xót xa ...
Dù hạnh phúc muộn màng...Dù anh đã ra đi...
Nhưng ,Noriko không đơn độc .Cô vẫn còn một thứ hạnh phúc tuyệt vời mà Anh đã để lại cho cô . Một tình yêu thiêng liêng duy nhất...Đó là đứa con .
Anh .Chính anh sẽ mãi mãi... ở bên cô .
Ở nơi lằn ranh mong manh giữa sự sống và cái chết.
Mọi thứ đều thể hiện đúng bản chất, trong thời hạn ngắn ngủi.
Theo những sắp đặt ngẫu nhiên ...Dù ồn ào hay lặng lẽ, mỗi người đều phải đối diện với những vấn đề của riêng mình.
Cách đương đầu và giải quyết chúng sẽ cho lời giải đáp câu hỏi ...
"Anh là ai? Trình độ của anh ra sao? Hiểu biết cuộc đời của anh rộng lớn đến đâu?
Chính xác hơn hết thảy những ảo tưởng và hào quang mà bằng cấp, danh tiếng hay tài sản có thể tạo ra".
Với một người trẻ vừa rời trường đại học, bước vào môi trường bệnh viện như bác sỹ thực tập Kobasi, suy nghĩ về nghề nghiệp thật tươi đẹp. Thế nhưng, cái lý tưởng quá đẹp đẽ lại là rào cản, khiến anh không thể tương thích với thực tế nghiệt ngã. Giỏi chuyên môn chỉ là một phần...
Bác sĩ bí ẩn Naôê chừng như là một phương án giải quyết những vấn đề mà Kobasi mắc phải.
Đầy trải nghiệm, Naôê biết cách xoa dịu tinh thần người bệnh, giúp họ chấp nhận thực tế.
Không lãng tránh mâu thuẫn, không khăng khăng mù quáng lao theo con đường duy nhất, Anh biết uyển chuyển để cuộc sống vận hành theo đúng quy luật của nó.
Làm được điều này, người ta mới vượt qua những biểu hiện thô sơ của tình thương yêu.
Đưa lòng nhân ái bước lên một tầm mức cao hơn, sâu sắc hơn.
Đó mới là đích đến của sự trưởng thành, trong cả công việc và nhận thức cuộc đời .
Không đơn thuần... Nhìn góc độ khác, nó là câu chuyện tình yêu lạnh lùng, bí ẩn và gây đau đớn.
Đứng bên cạnh vị bác sĩ tài hoa, hình ảnh của Noriko khá lặng lẽ.
Yêu Naoê. Tự nguyện gắn bó với anh, cô vẫn phải chứng kiến hàng loạt mối quan hệ bất thường của Naoê…Nhưng đau khổ hơn hết, cô nhận ra Naoê là một pháo đài riêng.
Không cho cô thâm nhập, ngay cả những giây phút gần gũi nhất về thân xác lẫn tình cảm.
"Noriko chấp nhận thái độ khép kín của anh."
Thậm chí, cô còn đi đến chỗ tin rằng mối quan hệ của một người đàn ông và một người đàn bà tất nhiên phải như vậy. Một sự bộc phát của dục vọng, và sau đó là một sự im lặng dửng dưng.
Noriko chỉ thấy mình thanh thản khi ở trong phòng của Naoê, ở bên cạnh anh.
Và ngay cả khi hai người đều im lặng thì trong lòng cô cũng tràn đầy hạnh phúc…
Chỉ đến khi Naoê mất đi, bức màn bí mật mới được vén lên.
Giữa bao nhiêu phụ nữ vây quanh, Naoê chỉ yêu quý một mình Noriko.
Cô chính là mảnh gương cuộc đời để anh soi vào, là chỗ bấu víu duy nhất trong những cơn đau đớn tuyệt vọng vì cái chết gần kề. Nhưng vì kiêu hãnh và xót thương, anh không bao giờ phơi bày sự thật với cô. Tình yêu bền bỉ của Noriko được đền đáp, dù muộn mằn.

Về sau, Watanabe Zunichi vẫn tiếp tục sáng tác . Nhưng không thể vượt qua dấu ấn" Đèn không hắt bóng". Nhiều thế hệ độc giả đã thuộc lòng tiểu thuyết độc đáo này...
Bởi không khí xám bạc dịu dàng đặc trưng Nhật Bản, bởi sự dằn vặt muôn thuở trước sự sống và cái chết. Và trước hết, đây là một câu chuyện song hành giữa sự cô độc và tình yêu.
Đến phút chót, Tình yêu đã cất lên tiếng nói cuối cùng...Tràn đầy an ủi và vị tha.
Và cho đến bây giờ. Tôi vẫn luôn bị ám ảnh bởi cái chết của anh chàng bác sĩ Naôê và yêu dại khờ đến đau lòng như nàng Noriko tội nghiệp.
Tình yêu như trò đùa của số phận. Chỉ đến khi mất người mình yêu thương, người ta mới nhận ra…
“Giờ đây, đến phút cuối cùng, khi Naoê mở lòng ra lần đầu tiên và cũng là lần cuối,.
Noriko mới hiểu rằng: Naoe yêu cô, Anh chỉ yêu mình cô...”.

Noriko tội nghiệp. Cô sẽ mãi chờ đợi anh, sẽ vẫn đến nhà anh dọn dẹp như thường lệ.
Nhưng cô sẽ không còn thấy cái dáng lảo đảo, liêu xiêu vì say của anh; không bao giờ bị anh đuổi ra khỏi nhà nữa. Cô cũng không bao giờ phải đau đớn quay về khi biết anh đang ở trong nhà cùng một người đàn bà khác…
Nếu ai đã từng xót thương cho mối tình của nàng Min Chou dành cho anh chàng bác sĩ lạnh lùng Kim So Jong, Khi xem phim “Anh em nhà bác sĩ”. "
Naôê chưa từng dịu dàng bên Nôrikô, Norikô chưa từng một lần được nghe tiếng yêu.
Nhưng Kim So Yong đã từng nói lời yêu nồng nàn với Min Chou ...
Và đây là bản nhạc mà các bạn đang thưởng thức trong phim" Brother of the Doctor".
“Đèn không hắt bóng” bi thương hơn,đau đớn hơn, khắc khoải hơn và khiến người ta day dứt mãi không thôi về một câu chuyện tình buồn …
Tôi đọc và cảm thấy thương xót cho Naoe, khi anh nói rằng :Anh tìm đến những cuộc "âu yếm"
chớp nhoáng với những người phụ nữ khác chỉ để quên đi nỗi đau thể xác. Ngày... ngày đang dày vò anh, và đến cuối cùng... Naoe để lại cho Noriko lá thư tuyệt mệnh của mình.
Như một lời giải thích, xin lỗi và bày tỏ tình yêu của anh đối với Noriko.
Ở chính giữa gian phòng lát gạch men trắng là cái bàn mổ.
Bằng một cử chỉ quen thuộc
Nôrikô bật đèn. Chỉ trong nháy mắt, ngọn đèn mổ nháy nháy sáng rồi sáng bừng lên.
Ngọn đèn không hắt bóng. Giống như một vầng thái dương.
Nôrikô tựa vào bàn và trầm ngâm suy nghĩ...
Đêm sẽ tàn, mặt trời sẽ mọc, một buổi sáng mới sẽ bắt đầu.
Và cái khoảnh khắc ấy sẽ đến. Không thể nào mọi vật trên thế gian đều vẫn như cũ.
Mà trên chính cái thế gian này lại không có Naôê. Không thể nào như thế được !
Đứng im trong vùng ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn không hắt bóng
Nôrikô vẫn kiên nhẫn chờ Naôê ...


"Chúng ta sẽ không còn gặp nhau nữa. Anh chưa biết việc ấy sẽ diễn ra như thế nào .
Nhưng anh đã quyết định chết ở hồ Sikôtsu.Tại sao phải đúng ở chổ này?
Cũng không có lý do gì đặc biệt. Chẳng qua anh muốn chết ở vùng Bắc, để đừng ai cản trở anh.
Ngoài ra thi thể của anh sẽ không bao giờ nổi lên mặt nước.
Anh muốn rằng :cái thân thể mục nát của anh sẽ vĩnh viễn ở lại dưới ấy, ở đáy hồ...
Giữa những cây cối đã chìm xuống dưới ấy từ xưa.

Anh đã gây nên nhiều buồn khổ, nhất là cho em. Anh thấy rằng anh chỉ đem lại cho em những nỗi đau mà thôi. Nhưng ngược trở lại... Anh được thấy rõ em nhân hậu đối với anh như thế nào.
Vậy thì tại sao anh lại làm khổ em?...
Anh không tin rằng anh sẽ hóa thân vào đức Phật, anh không tin vào sự bất tử của linh hồn.
Sẽ không còn gì hết. Thổi một dúm tro bay khỏi lòng bàn tay - Thế là hết.
Cái chết là như vậy đấy !
Mấy tháng gần đây anh khao khát đi tìm phụ nữ.Nhưng không phải vì bản chất anh như vậy. Không, anh cần họ để quên lãng...
Có vẻ như anh đang tự thanh minh, nhưng dù sao chỉ có họ, rượu và ma túy là có thể giúp anh đừng nghĩ đến cái chết. Chỉ với họ, anh mới cảm thấy mình thuộc về mình.
Còn tất cả những lúc khác anh đều là sở hữu của Hư vô...
Anh muốn để lại phía sau anh một kỷ niệm - những đứa con.
Anh mơ ước làm sao khi đã chết đi anh vẫn còn để lại thật nhiều con. Điều này có thể tưởng chừng như ngược đời, nhưng cái chết càng đến gần thì nguyện vọng ấy càng da diết hơn.
Vì chẳng bao lâu nữa anh phải tan biến trong hư vô...
Trong thư này anh muốn xin em tha thứ cho anh, vì không có ai bị tình làm khổ như em".

14 tháng 12, 2008

Một ngày vô chừng có hay không ...

Một ngày nào đó ... nhìn lại mình, giật mình thấy mùa xuân sao qua mau.
Giật mình vì xao xác một bờ lau trắng thay cho những sợi tóc xanh của ngày nào…
Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ nghe trong tiếng cười rộn rã của cuộc đời có lẫn tiếng kèn ai buốt, tiếng trăm năm dường như đã thật gần…
Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ tiếc nuối, tiếc nuối vì tình yêu đã tan theo cùng những năm tháng quá xa xôi.Tất cả chỉ còn lại là dĩ vãng ...
Rồi tự nhủ lòng mình ngày sau ...
Mà có biết ngày sau là ngày nào? Là một ngày có thật, hay chỉ là một ngày ta tự huyễn hoặc mình. Một ngày vô chừng có hay không .
Ngày của một kiếp về sau…
Một ngày nào đó, tôi cũng sẽ như chiếc lá mùa thu phai màu. Chiếc lá vàng héo khô bám vào cành bằng cái nắm níu yếu ớt run run. Chiếc lá sợ cả một cơn gió thu thật nhẹ. Chiếc lá rời cành…
Rồi một ngày nào đó, tôi cũng sẽ về thu xếp lại. Thu xếp gọn gàng lại tất cả những kỷ niệm, những hỷ nộ ái ố của một đời người thành hành trang cho riêng mình, để mang theo đi về một cõi vô cùng…
Tóc hãy còn xanh lắm, lá vẫn còn tràn đầy nhựa sống, sao mà hôm nay bỗng dưng một chút giật mình…

13 tháng 12, 2008

Ngủ đi ...em

Tháng mười về vội vã
Heo may bên xác lá
Những hờn giận nhớ mong
Giăng kín trời thu sang .

Tháng mười hai ngây ngô
Thổn thức vào giấc mơ
Lời ru ngân theo gió
Nồng nàn tôi ru em .

Ngủ đi ..ngủ đi em
Dòng sông trăng mơ mộng
Ngoan nhé cọng cỏ mềm
Ôm nỗi buồn tôi say .

Ngẫn ngơ theo chiếc lá
Ru nỗi sầu úa rụng
Sóng sánh ly rượu tràn
Ướt đẫm mềm môi em .

Tiếng tôi ru nhè nhẹ
Ru mắt em ngọt ngào
Mèo ngoan ngủ đi nhé !
Say nồng giấc bình yên .

(13.11.10)

11 tháng 12, 2008

Nỗi lòng thương nhớ thêm sâu
Mắt buồn ướt lệ cho nhau nghĩa tình
Đời ta như bóng với hình
Khắc sâu tri kỹ nặng tình Em-Tôi .

12.09.09

2 tháng 12, 2008

Thành phố riêng em

Em về thành phố riêng em
Hanh hao sợi nắng gầy thêm lối mòn
Gió đùa trên ngọn cỏ non
Chao nghiêng từng hạt sương còn ngủ mê
Lưu ly nở rộ hương thề
Em ngơ ngác giữa bốn bề quạnh hiu
Về qua lối nhỏ cuối chiều
Mây giăng đầu phố mưa dìu bước em .

(01.12.10)