29 tháng 3, 2009

Mưa và em . . .



Mưa !
Tôi yêu mưa
Đó là những giọt cảm xúc đang chực tràn khoé mắt
Mưa !
Lần đầu tiên tôi hiểu mưa có vị mặn
Mưa !
Tôi tìm được tên gọi cho tình cảm trong lòng .
Mưa !
Tôi nghe tim mình gọi tên Hạnh Phúc
Mưa ... ngoài trời đang mưa
Và giờ tôi biết mình nên đặt tên cho cảm xúc này là gì ?
Đã có nhiều người hỏi tôi ... ?
Tôi trả lời : đó là biểu tượng
Mà biểu tượng hay ký hiệu thì như một ẩn ngữ.
Nó là khuôn dấu
Tượng trưng cho suốt cả một đời ...
Tôi yêu mưa
Và nước mắt là một phần trong cuộc đời tôi.
Tear là nước mắt. Rain là mưa
Hai chữ lồng nhau tôi gọi đó là sự
Đan cài.. nồng ấm.. dịu dàng.
Tôi và mưa hay em và mưa cũng thế !
Nhưng tôi thích gọi là khóc cùng mưa.

Có một câu hỏi buộc tôi phải trở về
Những năm tháng xa xôi...
Nhưng khi về đến nơi đến nơi ấy
Thì vô tình tôi lạc mình về một quá khứ khác
Xa xăm hơn nữa và rồi tự hỏi:
Cái đầu tiên ở nơi nào mà có
Và điều gì đã sinh ra cái đầu tiên kia?

Và dù sao chăng nữa
Tôi vẫn muốn giữ lại trong lòng một ý nghĩ bền vững:

CUỘC SỐNG KHÔNG THỂ THIẾU TÌNH YÊU



28 tháng 3, 2009

Có một dòng sông đã qua đời



Gặp nhau không nói không nụ cười
Chút tình dường như hiu hắt bay
Nhìn nhau ôi cũng như mọi người
Có một dòng sông đã qua đời...
...Có lần mình đã nói với một người “Có người lòng như nắng qua đèo”. Nhưng người đó không hiểu. Nếu" có một lần" người đó đứng nhìn nắng trên một con đèo, người đó sẽ hiểu... Những vạt nắng mong manh và yếu ớt, chúng cứ thoáng lan nhanh, qua những gập ghềnh, qua những khúc khuỷu của con đèo kia.
Để rồi... để lại những vệt buồn u tối nơi cánh rừng lau trắng xoá, những vệt buồn tiều tụy.

Có lần người đó nói, người đó cũng yêu nhạc Trịnh nhưng người đó không tin vào những cuộc tình mong manh, dễ vỡ, đến rồi đi từ nhạc Tr. Có những cuộc tình có khi chưa được gọi là tình yêu. Nhưng người đó vẫn nghe những bản tình ca nhạc Trịnh và mình vẫn mong có được một tình yêu huyền thoại. Dẫu biết rằng :huyền thoại là điều không có thật.

Và ai đó đã nói với người đó “Dù những trầm tư của Trịnh Công Sơn đi xa đến đâu, âm nhạc Trịnh vẫn là một cõi riêng dành cho tình yêu: Nó làm tươi lại bông hoa đầu tiên mà con người đã hái, mang theo từ vườn địa đang, đánh thức cả khung trời mộng.Tưởng chừng đã quá xa trong đời người, để đưa người tình đến một lâu đài... hoài cổ xưa .

Giờ, có lẽ nhiều cái đã xa rồi...

Không đủ những năm để đi qua cuộc dâu bể ấy, không đủ những năm để thấy “chút tình dường như hiu hắt bay ...” Nhưng cũng đủ, để có cái cảm giác tê tái của một nỗi lòng câm lặng. Chẳng có gì mong manh hơn tình yêu, chẳng có gì phù phiếm hơn yêu người .

Dù sao cũng “cám ơn đời, cám ơn người, cám ơn ai đã mang em về chốn này”.

Dòng sông xưa có chảy qua đời thì những mạch ngầm yêu thương vẫn còn đâu đó...

“Để lại mãi trong em hình bóng nụ cười”.

27 tháng 3, 2009



Well I wonder could it be
When I was dreaming ...
To still be suffering is stupid
Did I lose my love to .

24 tháng 3, 2009

. . .


20 tháng 3, 2009

je t’aime...



L’oiseau qui chante dans ma tête
Et me repète que je t’aime...

25.04.09

16 tháng 3, 2009

Whisper winter


14.03.09

15 tháng 3, 2009















12 tháng 3, 2009

Một hành trình



12.03.09

11 tháng 3, 2009

Suffering ...


09.03.09

10 tháng 3, 2009

Vắng ...


Hoang sơ một kiếp đợi chờ
Giờ trong xa vắng
Mộng mơ u hoài ...

08.03.09

Tình sầu


10.03.09

Riêng anh


10.03.09

9 tháng 3, 2009

Mong manh



09.03.09

8 tháng 3, 2009

Trong đêm ...




08.03.09

Xa ... vắng



08.03.09

4 tháng 3, 2009

Niềm đau


Ngày ồn ào... đêm lặng lẽ
Mưa lạnh giá... nắng chói chang
Đông hoang tàn... hè rực rỡ
Niềm thương nhớ... nỗi quặn đau
Tiếng cười trong vắt...
Giọt nước mắt nghẹn ngào...
Là khác nhau...
Chẵng hề nghịch lý...
Chấp nhận và vượt qua...
Quá khứ là để nhớ
Nhớ rồi cất giữ
Giữ chứ không xóa...
03.03.09

Chuyện tình ly và nước


Ly nói: "Tôi cô quạnh quá ...Tôi cần Nước, cho tôi chút nước nào!"
Chủ hỏi:"Được, cho ngươi Nước rồi, Ngươi sẽ không cô quạnh nữa phải không?"

Ly đáp: "Chắc vậy!"
Chủ đem Nước đến, rót vào trong Ly.
Nước rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn ...
Rụng rời .. tưởng như sắp tan chảy đến nơi.
Ly nghĩ: đây chắc là sức mạnh của tình yêu.

Một lát Nước chỉ còn âm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Ly nghĩ: đây chính là mùi vị của cuộc sống.

Nước nguội đi, Ly bắt đầu sợ hãi... sợ hãi điều gì chính Ly cũng không biết.
Ly nghĩ: đây chính là tư vị của sự mất mát.
Nước lạnh ngắt, Ly tuyệt vọng..Ly nghĩ: đây chính là "an bài" của duyên phận.
Ly kêu lên
"Chủ nhân, mau đổ nước ra đi, tôi không cần nữa !"
Chủ không có đấy. Ly cảm thấy nghẹt thở.
Nước đáng ghét, lạnh lẽo quá chừng ..
Ở mãi trong lòng, thật là khó chịu.

Ly dùng sức lay thật mạnh.
Ly chao mình Nước rốt cuộc cũng phải chảy ra...
Ly chưa kịp vui mừng, thì đã ngã nhào xuống đất.

Ly vỡ tan.
Trước lúc chết ... Ly nhìn thấy, mỗi mảnh của Ly, đều có đọng vết Nước.
Lúc đó Ly mới biết ... Ly yêu Nước .
Ly thật sự rất yêu Nước.
Nhưng mà .. Ly không có cách nào để đưa Nước nguyên vẹn
Trở vào trong lòng được nữa.
Ly bật khóc .. lệ hoà vào với Nước.
Ly đang cố dùng chút sức lực cuối cùng ...
Yêu Nước thêm lần nữa.

Chủ về. Ông ta nhặt những mảnh vỡ
Một mảnh cứa vào ngón tay, làm bật máu ra.
Ly cười : Tình yêu .. rốt cuộc là cái gì ...?
Lẽ nào phải trải qua đớn đau mới biết trân trọng ?
Ly cười : Tình yêu ..Rốt cuộc là cái gì
... lẽ nào phải mất hết tất cả

Không còn cách gì vãn hồi nữa mới chịu buông xuôi ?


02.09

2 tháng 3, 2009

Định mệnh...



08.02.09