13 tháng 1, 2010

Thơ CAO THOẠI CHÂU


EM CÓ THẤY LINH HỒN TÔI VONG BẢN?

Đêm mù sa nhớ nắng kinh thành
Nắng xứ ấy tôi chưa hề biết
Nhưng tôi hiểu nắng hiền như đất
Khi nhìn vào đôi mắt em trong

Soi gương tôi thấy má em hồng
Hiểu gió đi qua nhiều vùng hoa cỏ
Lòng tôi bỗng thơm lây hương sắc lạ
Tự triền đồi nào đó thổi về đây

Gió thổi vào phòng đêm khuya khoắt
Tôi biết vùng biển nào gió mới đi qua
Bởi đã quen hương vị mặn mà
Nụ cười em trên môi rạng rỡ

Tôi đã quen và điều này có thể
Lỡ lầm quên những chuyến đi xa
Cứ loay hoay thiếu một quê nhà
Em có thấy linh hồn tôi vong bản?

Trong yên lặng tôi biết còn rất sớm
Phi trường giờ này chỉ có chuyến bay đi
Bởi đã quen những chuyến bay về
Ngồi đợi dưới ánh đèn thu lu vàng vọt

Tôi vẫn hằng nhớ tóc em bay
Vì vậy gió sáng nay là gió lạ
Chỉ làm rơi vài giọt sương trên lá
Không lay động gì đến cõi lòng tôi

Sao không nhớ đôi lần em khóc
Không ướt điều gì chỉ ướt hồn tôi
Trên giấy trắng lệ giáng sinh thành chữ
Thành bài thơ tôi tặng cho người!

Thơ Cao Thoại Châu
10-10-2013

10 tháng 1, 2010

Gót hồng nhẹ bước qua đời tôi
Thoáng qua nỗi nhớ nhớ khôn nguôi
Bạn bè chi rứa thương thương mãi
Để mỗi tình tôi phải đợi chờ…

3 tháng 1, 2010

Mộng khúc

Buông ...


26.02.09

1 tháng 1, 2010

CÂU CHUYỆN THIỀN CUỐI NĂM

Học cách quên.

Tiểu hòa thượng và lão hòa thượng đi khất thực cùng nhau
Tiểu hòa thượng rất lễ phép cung kính,
làm việc gì cũng nhìn theo sư phụ
Khi hai người đi tới bờ sông
Có một cô gái muốn qua sông
Lão hòa thượng đã cõng cô gái qua sông
Cô gái cảm ơn, rồi rời đi .

Tiểu hòa thượng cứ nghĩ mãi...
Tại sao sư phụ lại có thể cõng cô gái ấy qua sông ?
Nhưng tiểu hòa thượng không dám hỏi sư phụ
Họ đi được 20 dặm thì tiểu hòa thượng thấy khó chịu lắm
không thể giữ mãi thắc mắc trong lòng.

Tiểu hòa thượng liền hỏi sư phụ:
“Sư phụ, chúng ta là người xuất gia
Tại sao sư phụ lại cõng cô gái vừa nãy qua sông ?”
Sư phụ nhẹ nhàng nói:
“Ta cõng cô gái ấy qua sông rồi lại bỏ xuống cơ mà
nhưng con cõng cô ấy 20 dặm mà vẫn chưa bỏ xuống.”