26 tháng 3, 2005

CÒN MỘT CHÚT SEN _TRẦN DUY PHÚC

Không đi qua bão giông làm sao thấu hiểu được lòng nhau? Cái đẹp đâu còn ở nhụy sen ngát hương buổi sớm mai, cũng đâu phải chỉ ở trên cánh sen hồng như đôi má người con gái, cái đẹp nguyên thủy ấy kết tinh từ trong từng hạt sen. Vị đắng của tâm sen vì thế mà thành ngọt ngào, vì thế mà có thể giúp chúng ta dưỡng tâm an thần những đêm khuya khó ngủ.
Bầu trời như xanh hơn, nắng cũng vàng hơn không biết vì lẽ gì. Hai mùa mưa nắng làm nên tính nết của trời đất xứ này. Hạn hán và bão giông dường như là hai mặt đối lập trong một thể thống nhất khắt nghiệt. Miền Trung vào mùa lũ hứng chịu những cơn bão lật tung bao mái nhà, hàng loạt cây cổ thụ già nua trốc gốc nằm ngổn ngang giữa phố chợ. Cơn bão giá cả thị trường làm người ta khánh kiệt, cơn bão từ biển Đông phá tan nhà cửa, đường sá và thậm chí còn cướp đi không ít tính mạng con người. Và những lúc như thế này, người ta thấm thía thế nào là lá rách ít đùm lá rách nhiều.
Thật khó tìm được chiếc lá nào còn lành lặn, vẹn nguyên sau những ngày mưa to gió lớn. Nhưng trong cơn nguy khốn của đất trời, người ta tìm thấy nhiều, thật nhiều những tấm lòng phúc hậu, tràn đầy tình thân ái. Những sẻ chia trong lúc hoạn nạn từ những con người bình dị, lam lũ thường ngày với nhau chính là thứ nước cam lồ thực sự khiến người ta ngộ ra cuộc sống này vẫn còn đó vẹn nguyên tình người.
Con người sống với nhau bằng gì ngoài chữ tình? Mỗi người trong chúng ta khi sinh được trời đất phú cho một gương mặt, không ai giống ai, không ai lẫn vào ai. Rồi đến một lúc nào đó trong cuộc đời, khi soi vào lòng nhau, chúng ta chợt nhận ra một gương mặt chung quen thuộc, ấm áp, trìu mến. Gương mặt ấy vượt lên trên lòng ích kỷ thường ngày, vượt ra ngoài cái tôi bản ngã. Nó giúp chúng ta vững tin thêm một chút ở cuộc sống vốn dĩ nhiều khó khăn và đầy rẫy bất trắc. Nó thúc đẩy chúng ta xích lại gần với nhau và nói một cách khác nó làm cho chúng ta người hơn.
Cũng như gương sen còn lại sau mùa vươn lên từ lòng sâu lầy lội tỏa hương thơm lan tỏa mặt hồ, gương mặt ấy đẹp một cách bền bĩ và nhẫn nại vì nó bén rể từ chính sâu thẳm trong tâm hồn chúng ta.
Giông bão đi qua, năm tháng đi qua, chúng ta còn lại những gì ngoài gia đình, người thân, bạn bè? “Xuân sinh, hạ trưởng, thu liễm, đông tàn”, có đôi lúc chúng ta cảm thấy thật khó khăn để chấp nhận quy luật của tự nhiên. Ai cũng mong trời xanh mây trắng, cây đâm chồi hoa bung cánh. Ai cũng thích cuộc sống yên ả, thanh bình. Nhưng sen nở rồi thì sen tàn, giản dị chỉ có vậy thôi. Nhị sen thoảng hương thanh khiết rồi thì cũng rơi tơi tả trên mặt hồ như cát bụi trở về với cát bụi. Chúng ta nhớ những mùa yêu thương cũ khi xuân về hoa cải bạt ngàn bên nhánh sông quê. Chúng ta luyến tiếc những trinh nguyên của thuở ban đầu đầy lưu luyến,
“…Lá sen vương vấn hương sen ngát/ Ấp ủ hai ta chút nhụy hồ…”.
Nụ sen hồng ấy đến mùa bung cánh mỏng theo gió về nơi cuối trời để lại đài sen trơ trọi và gương sen đương đầu với giông gió nắng mưa kết thành hạt để trở lại lòng hồ. Khi mưa thuận gió hòa, hạt sen ấy lại nở cho lòng người thơm thảo.Không đi qua bão giông làm sao thấu hiểu được lòng nhau?
Cái đẹp đâu còn ở nhụy sen ngát hương buổi sớm mai, cũng đâu phải chỉ ở trên cánh sen hồng như đôi má người con gái, cái đẹp nguyên thủy ấy kết tinh từ trong từng hạt sen. Vị đắng của tâm sen vì thế mà thành ngọt ngào, vì thế mà có thể giúp chúng ta dưỡng tâm an thần những đêm khuya khó ngủ. Lẽ đời đôi lúc không thể chỉ hiểu mà ra, nhiều thứ không thể chỉ tính toán, suy nghĩ mà thành. Sen không phải là thầy ta, sen cũng không gọi ta là bạn, sen chỉ là sen thôi và mùa hè đến thì sen lại nở hoa.
Sen tàn cúc lại nở hoa…”, ấy là vì tâm hồn của trời đất. Không phải mùa hạ chỉ có sen hay mùa thu chỉ có cúc, ấy là vì bốn mùa hoa nở mà đôi khi chúng ta không kịp nhận ra. Dù nắng hay mưa thì hoa vẫn nở, ngắm hoa cúc vàng ươm xin đừng nghĩ về sen vì mùa thu rồi sẽ qua nhanh như những cơn giông bão vậy.
Ở đây không có mùa thu nên cũng không có mùa đông mà chỉ có một mùa mưa gió. Khi bão giông người xứ này gồng mình lên chống bão. Khi đất trời qua cơn thịnh nộ, họ lại ngắm hoa nở trăng lên. Tâm hồn chúng ta tự thuở bé thơ có bao giờ biết đòi hỏi, tâm hồn trẻ thơ chẳng phải là gương sáng soi đêm trăng rằm là gì (?).
Ngoài kia hoa cúc cứ vàng ươm, thậm chí không hề biết một chút sen vẫn còn sót lại.

(Trần Duy Phúc )
Đêm, nằm nghe từng giọt mưa rơi tí tách từ mái hiên nhà
Đâu đó tiếng gió xao xác xô nhau cuốn hồn em trôi
Em chỉ như là làn sương khói mong manh ,Phải không ?
Đêm nay ,thứ bao nhiêu em không còn muốn nhớ…Đâu còn gì nữa đâu .
Em ngồi đó với ánh mắt vô hồn ngoài khoảng không ô cửa nhỏ
và em biết đêm đã hết ,ngày đã lên , nắng đang nhảy nhót và gió đang vỗ về bờ vai em .
Đâu đó mùi hương biển thoảng nhẹ mang theo nỗi nhớ cuối mùa đến một nơi êm đềm nhất .
Đưa tiễn em đi chỉ là cơn gió thu se se lạnh ...
Và rồi em đau đớn nhận ra nỗi buồn trên khuôn mặt của anh.
Như một giấc mộng rong chơi ..Ngày như đêm, em đánh rơi ý niệm về thời gian và không gian
Từ khung cửa sổ phòng mình ,em đắm chìm trong một màu vàng huyền ảo .
Dưới ánh trăng phảng phất đâu đó mùi hương trầm và tiếng chuông vang lên trong làn sương tỉnh mịch.
Nơi em ở ,mùa đông ngoài phố với những con đường lá vàng rơi đầy ,bàn tay em buốt lạnh và gầy thật gầy.
Ừ nhỉ ! sao đến một cảm giác về gió em cũng rất mơ hồ .Nếu không thấy tóc mình bay lên, không biết có nắng khi đi chân trần trên đất, không biết trời sắp mưa vì mây giông trên đầu , không thể cảm thấy sương rơi trên tóc mình dù đã rất cố gắng .
Sao thật khó để quên, thật nhớ, thật buồn ...
Nước mắt em rơi mang theo ký ức vào đêm
Chiếc bóng của anh vẫn hắt lên tường bên khung cửa nhỏ ,dòng sông vẫn êm đềm trôi .
Chỉ có mình em bước vào cuộc đời đầy giông bão ,hay là em đã tự huyễn hoặc về mình
Tiếng nhạc đâu đó.. trầm buồn ngân lên giữa đêm đông luồn vào trong ký ức ,khơi dậy trong em một ngày ...
Ngày chợt nồng nàn như những cung bậc yêu thương
Và bây giờ em biết mình có thể giữ cái gì và không thể giữ cái gì.
Bởi vì một ngày nào đó em sẽ rời cuộc đời này để ra đi
Khi ấy được và mất có gì là mãi mãi đâu .
Đã quá nhẹ với xót xa và đau đớn nhưng sao vẫn dễ dàng bật khóc
Ở nơi ấy, trời có đổi gió bất ngờ không ?
Ngoài kia , ánh trăng vẫn đi qua những đám mây đen và rót hồn xuống những con đường buồn im vắng .
Ừ , em đã quên mất rằng : . . .
Một ngày nào đó ,em biết tay em lạnh vì mùa đông.

(23.03.11)

20 tháng 3, 2005

Phút nhìn lại mình

Điều bí mật của một phút ...

Trong một phút, bạn sẽ làm được gì? Có lẽ bạn sẽ rất ngập ngừng để tìm xem thử có bao nhiêu việc sẽ hoàn thành trong một phút. Nhưng với tiến sĩ Spencer Johnson – tác giả của “Phút nhìn lại mình”, một phút lại chính là :“Bí mật đưa bạn trở về với chính mình, tìm được hạnh phúc và tình yêu cuộc sống”.

Tiến sĩ Spencer Johnson – tác giả của “Phút nhìn lại mình”, “Những quyết định thay đổi cuộc sống”, “Phút dành cho cha”, “Phút dành cho mẹ”, “Ai lấy miếng pho mát của tôi”,… tốt nghiệp khoa Tâm lý học của Đại học Southern California. Ông theo học ngành y tại Đại học Y khoa Hoàng gia và nghiên cứu tại bệnh viện Mayo và Đại học Harvard.
Từng là Giám đốc Truyền thông cho công ty Medtronic, là nhà nghiên cứu tâm lý tại Viện Nghiên cứu Tổng hợp và là Chuyên viên tư vấn Trung tâm nghiên cứu Nhân học. Hiện Spencer Johnson là Ủy viên Hội đồng tại Đại học Harvard.
Những tác phẩm của ông ngắn – gọn, nhưng thực tế, thú vị, tinh tế và đầy ý nghĩa.


Với “Phút nhìn lại mình”, câu chuyện xoay quanh các “vấn đề” của một chàng trai. Bị quay vòng giữa những ước mơ – thực tế, giữa quá khứ - hiện tại…
đôi lúc chàng trai tưởng chừng như đuối sức vì công việc và áp lực cuộc sống.
Anh tìm đến một vị bác sĩ tâm lý - người mà anh tin tưởng vào sự thành công toàn vẹn, vì những hiểu biết, những niềm vui, sự bình an nơi con người ông…

“Cháu thử đặt mình vào vị trí một người làm vườn giỏi phải chăm sóc cho một khu vườn. Điều gì sẽ xảy ra nếu cháu biến khu vườn đó thành những mảng hoa đủ màu sắc. Đâu đó là sắc đỏ, ngọt ngào của hồng nhung đang hé nụ, sắc vàng rực rỡ của nhóm cúc kiêu sa.
Rồi xen kẽ là sắc trắng tinh khiết của đóa trà mi dịu dàng. Và kia nữa, những tán cây bách tùng mạnh mẽ vươn cao đang mùa trổ lá… Thật dễ đoán phải không? cháu sẽ rất hài lòng và người khác cũng vậy.
Mọi người sẽ tìm đến vườn hoa của cháu để có những giây phút hòa mình với thiên nhiên, để thư giãn tâm hồn…”. Với lối thủ thỉ, tâm tình như thế, điều “bí mật” đầu tiên vị bác sĩ tiết lộ cho chàng trai chính là: "Hãy biết quan tâm đến bản thân mình. “Quan tâm đến công việc, cuộc sống nên đi cùng với việc biết quan tâm đến bản thân mình. Đó cũng chính là cách cảm nhận cuộc sống tốt nhất”.

Điều gì sẽ xảy ra nếu bạn biến khu vườn "tâm hồn" thành những mảng hoa đủ màu sắc...

Đôi lúc trong cuộc sống, người ta tự… bịt mắt mình lại. Cuộc sống lại quá bận rộn khiến tiếng nói nội tâm trở nên rất yếu ớt. “Một phút” rất ngắn, nhưng lại là chiếc chìa khóa giúp khám phá thế giới nội tâm – thế giới của cái Tôi phức tạp.
“Một phút tĩnh lặng dành riêng để quan tâm đến cái tôi đem lại cho mình rất nhiều điều… Những ai biết dành một phút nhìn lại mình sẽ có cơ hội điều chỉnh và giúp hiện tại của mình tốt hơn lên”.

Với những lời dẫn như thế, “Phút nhìn lại mình” đã đưa một “cánh tay” thân ái với những người trẻ ngay từ những trang đầu.

Giọng văn tự nhiên, dẫn người đọc vào một cuộc đối thoại mạch lạc mà thân tình, nhiều kiến giải nhưng gần gũi, bình dị. “Phút nhìn lại mình” là một câu chuyện thực tế, hữu ích và sâu sắc về cách nhìn lại, tự điều chỉnh mình để vượt qua những khó khăn, trở ngại…
Sự nghiệp thành công – có thể là một mục đích mà hầu hết mọi người vươn tới. Nhưng đôi lúc, nếu cứ chăm chăm vào mục đích ấy mà không phân biệt được “Đâu là cái mình muốn và đâu là cái mình thật sự cần”, nhiều người trẻ sẽ dễ bị… “rối”.

“Phút nhìn lại mình” đưa cho người đọc những hướng lựa chọn.
Đôi lúc cần phải “đơn giản hóa mọi việc”. Lựa chọn thái độ sống và ước mơ là quyền của mỗi người. Bạn có thể lựa chọn một trong hai cảm xúc: “yêu thương” hoặc “sợ hãi”. “Quyết định xuất phát từ sợ hãi đều tạo ra những ảnh hưởng không tốt”.
Ngược lại, với “yêu thương”, bạn sẽ thấy mình thật vui vì đã sống thật với con người mình.

“Phút nhìn lại mình” còn hướng người đọc biết quan tâm đến người khác và chia sẻ với họ… Vị bác sĩ tâm lý cũng đã khuyên chàng trai: “Một cách nữa để áp dụng thành công nguyên tắc quan tâm đến bản thân là phải biết cho đi.
Bởi vì, khi một người còn có thể cho đi thì chứng tỏ người đó không phải sợ gì nữa cả”. “Hãy cư xử với bản thân theo cách mà bạn thực sự mong muốn cách người khác đối xử với bạn”. “Bạn không bao giờ cảm thấy" Mất đi" khi" Yêu thương và Cho đi."

Bạn chỉ Mất khi cố Giữ lại. Biết giữ gìn ký ức, kỷ niệm đẹp của tình bạn và tình yêu là một cách để tự quan tâm và trở về với chính mình”.

“Khi gặp khó khăn, hãy đơn giản hóa mọi việc và trầm tĩnh nhìn thẳng vào bản chất của vấn đề. Bạn sẽ tìm ra cách giải quyết”.

Hãy thường xuyên dành cho bạn "một phút"...

“Người khác, chính là một “cái tôi khác” của ta. Khi bạn giúp được ai đó thể hiện sự quan tâm đến bản thân họ - khi bạn biết mình sẽ luôn có mặt bên cạnh người khác để cổ vũ họ, đó là lúc mà bạn sẽ cảm thấy hoàn toàn thoải mái. Và rồi tình yêu trong bạn sẽ lớn lên”.

“Bạn cũng như tôi, khi biết cách chăm sóc tốt cho mình cũng là lúc chúng ta đang gián tiếp thể hiện sự quan tâm đến người khác. Hãy dành ra cho bạn “Một phút nhìn lại mình” bằng cách dừng lại, nhìn vào những gì bạn đang làm hay đang suy nghĩ, rồi sau đó tự hỏi : Điều gì và như thế nào là tốt nhất cho bạn.
Rồi bạn sẽ thấy một phút đó thật sự đáng giá.”

Hai trang cuối của “Phút nhìn lại mình" được minh họa với hình ảnh hai cánh rừng: “Đừng băng qua cuộc sống quá nhanh. Hãy thường xuyên dừng một phút để nhìn lại mình và điều chỉnh...
Biết thay đổi khi cần, chấp nhận mạo hiểm và đừng bao giờ từ bỏ niềm tin và ước mơ.

Cuộc sống là quá trình cho và nhận. Khi bạn cố gắng giữ lại, bạn chẳng còn bao nhiêu.
Bạn cho đi sẽ được nhận lại rất nhiều từ con người, cuộc sống và từ chính bạn”.

17 tháng 3, 2005

ø°º¤.. Trước một sự lặng im .. ¤º°ø


Đôi khi sự im lặng không có nghĩa là không có gì để nói.
Sự im lặng là điều cần có trong cuộc sống. Tình Bạn cũng vậy, nó cũng cần những khoảng lặng đủ dài để cùng chiêm nghiệm cùng suy ngẫm về những điều đã qua và những gì sắp tới.
Khi bạn đọc cho ai đó nghe một đoạn thơ mà bạn yêu thích, khi bạn đưa ai đó đến một nơi đẹp. Trước sự im lặng của họ, bạn hãy nghĩ rằng, tâm hồn họ đang lắng xuống .
Có thể vì vẻ đẹp của cảnh vật và nét đẹp của những vần thơ.
Cảm xúc chưa kịp thốt nên lời đó chính là sự lặng im.
Khi một ai đó gọi đến cho bạn, không nghe thấy một lời nào. Mà từ đầu dây bên kia bạn chỉ nghe thấy tiếng khóc. Hãy, đừng vội hỏi vì sao như thế !
Im lặng lúc này cần thiết hơn bất cứ lúc nào. Bạn của bạn chưa nói lý do có nghĩa là không thể nói. Họ làm thế không phải vì họ muốn bạn biết ngay đã có chuyện gì xảy ra với họ. Mà đơn giản, bạn nên biết rằng họ đang khóc vì không kềm chế được cảm xúc đang trào dâng .
Và "Im lặng của bạn lúc này cũng đã làm nên một sự chia sẻ rồi".
Khi một câu hỏi của bạn đặt ra và cuộc sống ném trả lại bạn sự lặng im thay cho câu trả lời. Đó chính là lúc cuộc sống đang dạy cho bạn bài học về sự lặng im.
Từ khoảng lặng ấy, bạn sẽ thấy được nhiều hơn bạn nghĩ.
Khi bạn nói bạn quý mến một ai đó, mà không nhận lại được một lời nói nào tương tự ngoài sự lặng im. Bạn đừng nghĩ rằng câu nói mình vừa nói ra không có giá trị.

Bởi có thể sự im lặng không phải là một câu trả lời bạn đang mong đợi, nhưng bạn hãy tin câu nói đó không tan trong hư vô .Vì vậy, hãy im lặng nhiều thêm chút nữa .
Để lắng nghe sự yêu thương và để thấy mình được thương yêu .
Hãy đón nhận những người đến trong đời bạn một cách vô điều kiện. Đừng đòi hỏi hay suy xét. Trước một sự lặng im cần thiết đủ dài...
Hãy xem đó là một món quà nhỏ mà cuộc sống đã dành tặng .

7 tháng 3, 2005

Lời em kêu tan theo sóng dâng

Không biết tình yêu
đã bắt đầu và lớn lên tự lúc nào?
Là sự gặp gỡ kỳ ngộ của ánh mắt, của tâm hồn.
Tình yêu khởi thủy từ đầu nguồn
của một dòng sông cứ chảy mãi, chảy mãi ra biển
Nhưng biển lại không đầy
Nơi tình yêu bắt đầu ...
Nơi em yêu anh
Đó là thế giới cổ tích với ngôi nhà màu xám
với những con đường , những khu rừng
Mà cây hạnh phúc luôn tỏa ngát hương
không bao giờ tàn lụi
Giai điệu chậm rãi ...
Gợi quãng thời gian nhung nhớ, êm đềm, bình lặng.
Như một niềm tiếc nuối
Tiếc cho những gì đã mất, đã trở thành quá đỗi xa xôi...
Nơi Anh yêu em
Nơi bắt đầu những niềm vui và nỗi buồn
Nơi trò ú tim kết thúc
Mà chẳng có người nào thắng cuộc cả
Ngày cứ thế trôi qua, trôi qua ...
Những ngày mưa và không mưa
Lạnh mà không lạnh ... thế thôi!
Nơi em yêu anh
Là một khu rừng thiêng liêng
cách xa những yêu thương trần thế.
Chỉ còn lại một tâm hồn với đôi mắt thức ngủ
Trong những nhớ, quên bình dị của cuộc đời
Một khu rừng hoang giữa bạt ngàn gió và hoa dại
Mà ở đó, những rong rêu đã phủ lên
mỗi giấc mơ như một thời xa
Quá xa...
Đố anh biết vì sao?
Biển dào dạt thế
Sóng vươn đi muôn ngả ,vui khắp bến bờ
Mà vẫn có khi cô đơn thẫn thờ...
Có phải em cũng giống như tòa lâu đài bằng cát
Sóng sẽ cuốn trôi
và biến những ảo vọng thành bọt trắng xa xôi ...

"Em xa anh, trăng cũng chợt lẻ loi thẫn thờ
Biển vẫn thấy mình dài rộng thế
Xa cánh buồm, một chút đã cô đơn
Gió âm thầm không nói mà sao núi phải mòn
Anh đâu phải là chiều mà nhuộm em đến tím
Sóng có nghĩa gì đâu nếu chiều nay anh chẳng đến
Dù sóng đã làm em nghiêng ngả vì anh."
(Phú Quang)
( 09.2009 )

2 tháng 3, 2005

Looking at a crowded street
Bring me far away rain
But I trying to forget
Without saying anything
Listening to my own heart beat
Take me to your heart
Tell me where do I find someone like you
* * *
Mirror mirror hanging on the wall
You don't have to tell me
Who's the biggest fool of all
Mirror mirror I wish you could lie to me
And bring my baby back
Bring my baby back to me

* * *
Feel your breath on my shoulder and I know
I wanna take forever tonight,
Oh !I've been love you
My Wanna stay in this moment forever...
I just wanna spend some time with you Baby

1 tháng 3, 2005

Ce soir le vent vient de la mer
Et le bonheur ... resteras dans ma

00.02.10