14 tháng 2, 2006

Một con đường...

Bước chân tôi vụng về mệt mỏi
Có đôi lần tôi cảm thấy mình kiệt sức...
Con đường của tôi đầy sỏi đá và chông chênh
Tôi như khô khốc..Giữa một sa mạc ngắn hạn.
Cũng có đôi lần tôi chán nản muốn rẽ qua
Một con đường khác đầy cây xanh để dịu lòng
Để có cảm giác được chở che ,được mát nhẹ...
Con đường của tôi chẳng có gì
Ngoài cát bụi làm mắt tôi cay xè chỉ chực vỡ ra
Vậy mà tôi vẫn cứ bước ...
Với những bước chân hân hoan.
Ngày tôi đi chập chững
Tôi đã chọn con đường này
Tôi biết sẽ rất khó để có thể bước trên nó.
Nhưng tôi vẫn cứ đi
Tôi sẽ chẳng quên khả năng chịu đựng
của mình như thế nào...
Tôi ngã quỵ do con đường của mình đã chọn
Tôi khóc...và tôi cố gắng
Cố gắng, nhưng con đuờng vẫn vô cảm.
Không đồng hành theo mỗi bước chân của tôi
Tôi và con đường như có sự cách ngăn
Mỏng manh.. mơ hồ ..đơn độc
Tôi lờ mờ nhận thức
Nhưng tôi yêu con đường ấy
Tôi đã chọn nó và quyết định không rời
Rồi một ngày...
Tôi đã dừng vì bàn chân bước mãi,bước mãi vẫn lỗi nhịp .
Tôi buồn.. con đường cũng buồn
Vì ít nhiều gì ,chúng tôi cũng đã đồng hành một đoạn.
Rời khỏi con đường ấy
Bàn chân tôi như vô định
Những ngã đường chào đón...
Tôi chẳng thể đặt bàn chân mình lên đó
Vì bản thân
đã quá quen thuộc với con đường ngày nào.
Thế cho nên
Thật khó nếu phải bước qua một con đường mới.
Dù rằng con đường mới đầy cây xanh và bóng mát
Xin bạn đừng hỏi vì sao?
Và đừng bao giờ so sánh
Mặc dù mọi thứ vẫn tiếp tục diễn biến
theo hướng tất yếu của nó.
Tôi buồn...
Bàn chân tôi rướm máu
Nhưng vẫn con đường xưa
Hoài niệm...trong hạnh phúc.

14.02.09

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét