1 tháng 10, 2009

Serenade

Với tôi bản nhạc này gắn liền với mưa, ánh vàng của chiều tà và một đóa hoa hồng vàng...
"Tôi thích hơn cả khi được lắng nghe Serenade cất lên với âm chủ Violin và phần nhạc đệm Piano . Bởi giản đơn khi ấy tôi được thả hồn với nỗi buồn , với những buổi chiều theo trí tưởng tượng . Và có lẽ tiếng Violin mới có thể chuyển tải đầy đủ hết được hồn của Serenade , cứ chậm buồn , cứ vang vọng , cứ da diết , cứ dần buông như ánh nắng cuối ngày rải trải lên màu lá , chút bâng khuâng cứ lay lắt hồn người . Bởi khúc nhạc không lời nên không gian chợt mênh mông im vắng . Và cũng vì không lời nên âm điệu huyền ảo , lắng đọng hơn...
...bản Serenade này ra đời vào một ngày Chủ Nhật năm 1826. Khi ấy, Schubert cùng một vài người bạn từ Potzleinsdorf trở về thành phố. Đi qua Wahring, ông thấy bạn mình là Tieze đang ngồi bên chiếc bàn trong khu vườn của Zum Biersack. Trước mặt Tieze là một cuốn sách, và Schubert lật lướt qua nó. Đột nhiên, ông dừng lại, chỉ vào một bài thơ của Ludwig Rellstab, nói như reo lên: "Một giai điệu tuyệt vời vừa vang lên trong đầu tôi, giá mà tôi có giấy chép nhạc bây giờ". Herr Doppler liền vẽ một vài khuông nhạc trên mặt sau tờ hóa đơn, và trong sự huyên náo của quán ăn ngày Chủ nhật, giữa tiếng dao nĩa, giữa những người bồi bàn hối hả chạy qua lại, Schubert đã viết nên bản Serenade bất hủ của mình . Và cho những tâm hồn người đang và mãi rung động , thổn thức trước tình yêu..."
...Đợi chờ em , anh ngỏ lời ước nguyện
Đến bên em khi chiều buông
Cảnh rừng vắng , nơi rừng chiều lắng
Tiếng ca yêu đương đang chờ mong
Kìa trong lá , thoáng nghe lời thì thầm
Chim làm xao xuyến trăng thanh
Chim làm rung trái tim anh
Nào ai thấy , ai nghe được nào !
Tình ta hoà trong ánh trăng sao
Yêu … lòng ta đến tìm nhau

... đôi chút lãng mạng, chút buồn, chút lạnh..

Một ngày đó tóc mây đã phai màu
Có chờ ta oán trách đâu ?
Có vì duyên kiếp không lâu !
Đời sẽ thấy chúng ta sống không cầu
Cho tình cứ úa phai mau
Cho người cứ mãi... phụ nhau...
...Dù một ngày đời sẽ vỡ tan rồi
Người về khuất chân trời
Nhớ nuôi cho hương một chiều vương vấn đời
Cuộc tình vĩnh viễn xa vời
Chỉ còn thương nhớ...mà thôi...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét