28 tháng 2, 2009
27 tháng 2, 2009
26 tháng 2, 2009
24 tháng 2, 2009
Từng ngón xuân nồng
Bàn tay em năm ngón ru trên ngàn năm
Trên mùa lá xanh ngón tay em gầy
Nên mãi ru thêm ngàn năm...
Ru mãi ngàn năm từng ngón xuân nồng
Bàn tay em năm ngón anh ru ngàn năm
Giận hờn sẽ quên
Dáng em trôi dài trôi mãi trôi trên ngàn năm..
Đôi khi bỗng nhiên thấy thèm quá cái đằm thắm, dịu ngọt trong giai điệu ca khúc nhạc Trịnh. Cũ lắm rồi, xưa lắm rồi! Nhưng , vẫn cứ muốn là em... một chút thôi. Trong "Ru em từng ngón xuân nồng "...Vì dáng em đã trôi dài trôi mãi...Trôi theo những tháng ngày không anh ...
Ca khúc như một nốt lặng trong cả một cung đàn trầm của Trịnh. Buồn ...Thế nhưng sức sống của nó, sự lôi cuốn của nó lại tạo nên những âm vực nồng cháy trong lòng người. Giai điệu trữ tình, êm dịu nhưng lại xoáy sâu hơn bởi những ca từ thật da diết...muốn khóc .
Âm điệu trải rộng ra mênh mông rồi lắng xuống nồng nàn trong những âm cuối. Tiếng Violon cất lên như đưa chúng ta vào với dòng chảy của âm nhạc, êm xuôi, dìu dịu... Giai điệu có sự luân chuyển nhip nhàng, nối tiếp cái say mê trầm lắng của dòng trên lại là những thanh âm du dương mềm mại:
Ru mãi ngàn năm từng phiến môi mềm
Bàn tay em trau chuốt cho thêm ngàn năm
Cho vừa nhớ thươngcó em dỗi hờn nên mãi ru thêm ngàn năm
Hai lượt ca từ đầu của bài hát được cất lên với cùng một cung nhạc, giai điệu lặp lại tha thiết và đau đớn. Những cảm xúc về "em" thấm đẫm buồn từ "dòng tóc" đến "ngón tay em gầy" rồi đọng lại ở "phiến môi mềm" tình tứ...Mỗi một ca từ gợi mở một xúc cảm yêu thương, một chút thôi nhưng đủ để "cho vừa nhớ nhung có em dỗi hờn nên mãi ru thêm ngàn năm..."
Giai điệu bảng lảng kết hợp với ca từ ngọt ngào của bản nhạc tạo nên một dòng cảm xúc dạt dào, đầy đam mê, nồng nàn như đang góp nhặt những buồn vui vướng vất kiếp người...Trên đường đời gió bụi này, ta cứ mải miết chạy dài, chạy mãi, chạy đua với thời gian... Để rồi đến một lúc nào đó chợt thấy trong mình mỏi mệt:
Thôi ngủ đi em, mưa ru em ngủ,
Tay em kết nụ, nuôi trọn một đời, nuôi một đời người,
Mùa xuân vừa đến xin mãi ăn năn mà thôi
Những thanh âm như len lỏi trong tâm hồn, ôm ấp vỗ về...Như giấc ngủ yên bình thanh thản sau những vất vả chợt ùa đến thật nhanh, thật dễ dàng… Là ta đang ru em, hay em mãi là "ngón xuân nồng" ru cho hồn ta qua hết những mỏi mệt đường dài... Ru cho hồn ta lãng quên những vướng víu đa đoan...
uBàn tay em năm ngón anh ru ngàn năm.
Giận hờn sẽ quên .
Tình cảm tha thiết và ngọt ngào đầy nâng đỡ bao dung, những giận hờn rồi cũng phôi pha...phải thế không anh ? yêu ghét nào cũng đi vào quên lãng...Chỉ còn bóng dáng em trôi dài, trôi mãi, trôi trên ngàn năm...
Tất cả hài hòa tạo nên một cung nhạc phiêu diêu...Thời gian trôi chảy miệt mài, khúc nhạc cũng mơn man, du dương, ngân nga, khơi dậy những cảm niềm lắng sâu đầy dịu ngọt.Sức lôi cuốn kì diệu của những ca khúc Trịnh chính ở chất trữ tình đằm thắm, tinh tế, ẩn giấu những chiêm nghiệm, suy ngẫm sâu sắc về cuộc đời, dẫn dắt con người đến với miền tâm trạng thanh tĩnh yên bình.
Lắng nghe “Ru em từng ngón xuân nồng” để nhấm nháp,sụ dịu dàng ,ngọt ngào ...Để hưởng thụ trọn vẹn một tình yêu trong đời dù chỉ một lần... Như ru hồn ta vào những khoảnh khắc thoát tục, để thấy sao mình bỗng nhiên nhẹ nhõm và hiền lành đến thế !
23 tháng 2, 2009
22 tháng 2, 2009
Đóa Quỳnh phai
Em ...
Và những đổ vỡ
Trượt dài trên nỗi cô đơn do mình tự tạo .
Em băng qua dòng sông
Trốn tìm với quá khứ ...
Quên những yêu thương, quên vết xước cào .
Mùa đông ... không anh
Những vì sao mờ đục
Hạnh phúc ... con đường xưa
Xa tít mù khơi ...
Em chìm vào thế giới người say
Ngở mình tỉnh
Nên uống nhiều mật đắng.
Ngở được nồng nàn
Nên cứ yêu say đắm .
Giờ hoá thành
Lạnh nhạt... hoang vu
Xuân và anh chỉ là ảo ảnh...
Ôi ! mùa đông khắc nghiệt
Niềm tin ... vỡ vụn
Chỉ còn đoá Quỳnh
Lịm chết tự đêm qua .
22.02.09
19 tháng 2, 2009
Sự vỡ tan...
Yêu thương là phải thở...
Trớ trêu thay
Thất bại cũng phải thở...
Hạnh phúc cũng phải thở...
Tôi đã không còn nhớ thứ đơn giản ấy.
Nhưng hôm nay
Tôi đã biết cách thở...
Thở không phải cho chính mình
Mà thở cho tất cả những người thân yêu.
Vẫn biết thế !
Nhưng những giọt nước mắt cứ tuôn tràn.
Mưa đang rơi...
Tôi tan ra thành từng mảnh
Vỡ ...tan
Như chính tâm hồn tôi
Mưa hay nước mắt ?...
20.02.09
18 tháng 2, 2009
Tấm vé một chiều
Tôi co ro với tấm vé trên tay
Không bao giờ trở lại
Tấm vé một chiều
Đi đến nỗi muộn sầu
Mà không có lối trở về...
8 tháng 2, 2009
(¯`•♥ GHÉT ANH ! ♥•´¯)
Ghét làn mi cong và bờ môi dịu ngọt
Ừ, thì em ghét anh!
Dẫu anh bảo rằng: đừng ghét
Cuộc đời dài nhưng ngắn ngủi làm sao
Ừ, thì em ghét anh!
Ghét luôn cả buổi chiều tà hôm đó
Chiều thật buồn ...em đã tiễn anh đi
Em ghét không gian, em ghét thời gian
Đã không cho em thêm một khoảng khắc
Dù chỉ được nhìn anh trong giây lát
Em ghét em, em ghét mình
Sao cứ mãi ngu ngơ khờ dại
Chỉ một siết tay và làn môi hôn vội
Vậy là cứ yêu, yêu mãi không thôi
Ừ, thì em ghét anh!
Dẫu biết rằng: cứ ghét thật nhiều
Thì nỗi nhớ lại nhiều hơn
Trong từng giấc mơ anh hiển hiện
Như sương như khói mây trời
Ừ, thì em chỉ có vậy mà thôi...