24 tháng 4, 2006

Dấu Tình Sầu

Lời ru đan ngón tay buồn
Ngàn năm cho giá băng hồn
Tuổi gầy nồng lên màu mắt...



Mênh mang trải dài... Dịu dàng, thanh thoát vượt qua sự thường hằng . m nhạc Ngô Thụy Miên là chất mật quấn chặt tình yêu, tô thắm lên môi nụ cười…
Tình yêu hôm nay thành giọt lệ ngày mai. Tình yêu chỉ còn là tiếng thở than trầm buồn,nghiệt ngã trên những thang âm réo rắt ,điệu Slow rải buồn... Tìm lại những dấu chân xưa bằng kỷ niệm.
Hạnh phúc xa bay. Nỗi buồn cận kề. Đang gọi em thảng thốt khi bóng chiều tà bủa vây…
Có phải em hiện hình là “Dấu Tình Sầu trải nhớ nhung đan bằng kỷ niệm, để thấy cuộc đời chỉ đáng sống khi anh còn hiện hữu, lân la trong niềm nhức nhối thân yêu của những lần hò hẹn bên nhau. . .
Chiều còn vương nắng để gió đi tìm.
Vết bước chân em qua bao nhiêu lần.
Lời ru đan ngón tay buồn
Ngàn năm cho giá băng hồn
Tuổi gầy nồng lên màu mắt...

Là nỗi réo than của sự trở về. Là nét nồng nàn của đêm sâu . Là cái buồn vời vợi xoay vần của con tạo. Là nỗi đau thương vô bờ của tình yêu lấp lối…

Thơ đó, nhạc đó, quyện vào nhau ,lênh đênh trên giòng năm tháng muộn phiền...

Trời còn mây tím để lá mơ nhiều.
Lá khóc trên mi cho môi ươm sầu.
Chiều lên đỉnh núi ngang đầu
Nhặt thương cho gót dâng sầu
Giận hờn xin ngập lối đi .




Ngời sáng mãi trong mỗi trái tim biết thổn thức , quằn quại bằng hương vị của nước mắt tình yêu...


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét