6 tháng 12, 2010

KHÓC...

Sao ta nghe lá vàng vẫn khóc
Mùa thu đi trong tiếng thở dài
Tháng ngày qua nỗi buồn đau đáu
Lời nồng nàn lịm tắt trên môi

Ta chừ hết nỗi niềm mong đợi
Chút tình xưa theo gió sang mùa
Xa xôi quá bóng người hun hút
Người xưa ơi ! biết đến bao giờ ...

(07.11.07)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét