14 tháng 2, 2006

Một con đường...

Bước chân tôi vụng về mệt mỏi
Có đôi lần tôi cảm thấy mình kiệt sức...
Con đường của tôi đầy sỏi đá và chông chênh
Tôi như khô khốc..Giữa một sa mạc ngắn hạn.
Cũng có đôi lần tôi chán nản muốn rẽ qua
Một con đường khác đầy cây xanh để dịu lòng
Để có cảm giác được chở che ,được mát nhẹ...
Con đường của tôi chẳng có gì
Ngoài cát bụi làm mắt tôi cay xè chỉ chực vỡ ra
Vậy mà tôi vẫn cứ bước ...
Với những bước chân hân hoan.
Ngày tôi đi chập chững
Tôi đã chọn con đường này
Tôi biết sẽ rất khó để có thể bước trên nó.
Nhưng tôi vẫn cứ đi
Tôi sẽ chẳng quên khả năng chịu đựng
của mình như thế nào...
Tôi ngã quỵ do con đường của mình đã chọn
Tôi khóc...và tôi cố gắng
Cố gắng, nhưng con đuờng vẫn vô cảm.
Không đồng hành theo mỗi bước chân của tôi
Tôi và con đường như có sự cách ngăn
Mỏng manh.. mơ hồ ..đơn độc
Tôi lờ mờ nhận thức
Nhưng tôi yêu con đường ấy
Tôi đã chọn nó và quyết định không rời
Rồi một ngày...
Tôi đã dừng vì bàn chân bước mãi,bước mãi vẫn lỗi nhịp .
Tôi buồn.. con đường cũng buồn
Vì ít nhiều gì ,chúng tôi cũng đã đồng hành một đoạn.
Rời khỏi con đường ấy
Bàn chân tôi như vô định
Những ngã đường chào đón...
Tôi chẳng thể đặt bàn chân mình lên đó
Vì bản thân
đã quá quen thuộc với con đường ngày nào.
Thế cho nên
Thật khó nếu phải bước qua một con đường mới.
Dù rằng con đường mới đầy cây xanh và bóng mát
Xin bạn đừng hỏi vì sao?
Và đừng bao giờ so sánh
Mặc dù mọi thứ vẫn tiếp tục diễn biến
theo hướng tất yếu của nó.
Tôi buồn...
Bàn chân tôi rướm máu
Nhưng vẫn con đường xưa
Hoài niệm...trong hạnh phúc.

14.02.09

1 tháng 2, 2006

Hẹn hò

"Nước vẫn trôi mau, mắt vẫn hoen sầu
Đành để hồn theo nước trôi không màu "
Giữa đôi bờ màu tím Huế gần mà xa là thế !
Lặng im dưới cơn mưa
Và những ký ức trở về như một cuốn phim
Hẹn hò nhắc nhớ về những khoảnh khắc buồn
Về những cơn mưa lòng từng trở đi ... trở lại
đong đầy nước mắt
Và bao nhiêu đêm phủ dài như vô tận ...
Hẹn hò nhắc nhớ ta về cuộc tình không trọn vẹn, xót xa ...
Và nỗi đau của mình cũng vụng dại vậy thôi !
Một bờ sông ảm đạm, một ngày mưa não nùng
Một nỗi nhớ vô cùng
Nhưng ta không thể buông mình theo dòng nước
Rồi ngày mai, ta sẽ bước qua bờ buồn tủi, hẹn hò ơi…
afa644d6133a.gif picture by dungmaitan08

30 tháng 1, 2006

Don't let me open my eyes
I can see better
Don't wake me up from my sleep
I have my life there to keep
And all the beauty that never dies .

Like a summer breeze in early dawn
I dream of watching you asleep ,Like an angel
My treasure that I will keep
...Forever and until I am dead

20 tháng 1, 2006

Vòng xoáy theo em

Úp mặt vào ngày
Ngày cuốn em đi bằng máy tính
Những con chữ không hình dáng
Đuổi theo em ... theo em

Úp mặt vào đêm
Cơn mê chập chờn mộng mị
Ngắn ngủi thời gian
Tiếng thở đều thúc giục sợi tóc xanh hoá trắng
Giấc mơ ... chìm xuống
Buồn tênh

Ngày ,với những việc không tên
Em không còn ngước nhìn
Chiếc lá mùa thu đang vàng dần qua ô cửa
Em không còn kịp ngắm
Chiếc lá bàng thắp lửa
Đốt cháy mùa đông ...rồi tự đốt cháy mình

Tế bào thời gian như những sinh linh
Khắc khoải chết dần
Trong vòng tay, thói quen vô thức
Ký ức ... rong rêu ngăn tình yêu .
.. .. .. ..
Buổi sáng đuổi bắt buổi chiều
Đêm nổi nhớ đuổi bắt Email
Theo em ... theo em
Tiếng chim sẻ ban mai vuột khỏi tầm tay
Xa vời ... xa mãi
Cổ vật ngày mới ngắm bình minh .

Tíchtắc ... tíchtắc ... tíchtắc ...
Em thèm một ngày úp mặt
Nghe bình yên
Vỡ òa trên sóng trắng ...

18 tháng 1, 2006

Cho em một ngày



15 tháng 1, 2006

Sông Hàn mùa hạ








Mùa đông tôi chỉ biết sông Hàn
Với nét đẹp buồn... nhưng thanh bình
Lạnh lùng mà quyến rũ

Tháng tư ngang qua ...
Thật lạ, con sông quen thuộc dường như ...
Dể thương hơn
Và đẹp ra một cách bất ngờ

Trông giống như dải lụa xanh ngắt
Vắt ngang qua thành phố


Sáng nay con đường Bạch Đằng vẫn thế !
Nhưng mọi thứ dường như đã thay đổi
Hình như đi qua một mùa ...
Nước sông dâng đầy xanh và trong vắt.


Ngăn cách với đường phố bằng những hàng cọ dừa mát dịu.

Đơn giản mà đẹp.
Đó là một thành phố lấp lánh bên sông
Và bờ biển phía Đông bên kia
Với những nét đẹp mê hồn

Dòng sông những ngày đầu hạ

Một mùa nữa lại qua đi ...

Lòng chợt xốn xang ...





Một nỗi niềm khó tả , ngập tràn
Đêm ...thời gian trôi qua thật nhanh

Như chưa từng có ở các biển khác

4 tháng 1, 2006

Ý nghĩa hoa sen trong Phật giáo

Hoa sen (tên khoa học là Nelumbo Nucifera) là loại hoa mọc lên từ rễ củ nằm dưới lớp bùn đất ở dưới nước, hoa thường có màu trắng, hồng, có khi phơn phớt vàng, xanh, tím...

Hoa nở vươn khỏi mặt nước, lộ bày đài hoa, nhụy và hạt. Hoa đẹp hương thơm tinh khiết, nên được mọi người ưa chuộng. Ấn Độ giáo có truyền thuyết cho rằng lúc khởi đầu vũ trụ một hoa sen mọc lên từ rốn của thần Vishnu, giữa hoa có Phạm thiên ngói kiết già. Hoa sen lại là một trong tám biểu tượng của Phật giáo, khó có thể kể hết kinh sách Phật giáo nói về hoa sen, sau đây chỉ là phần khái lược.

Truyền thuyết kể rằng khi Đức Thích-ca đản sinh, Ngài đi bảy bước và có bảy hoa sen đỡ bàn chân Ngài. Chư Phật, Bồ-tát thường được miêu tả ngồi hay đứng trên đài sen tay cầm hoa sen. Kinh Diệu Pháp Liên Hoa lấy hoa sen làm đề kinh.

Các tu viện, chùa chiền, hội đoàn Phật giáo thường trang trí hoặc lấy hoa sen làm biểu tượng. Sở dĩ như thế vì hoa sen đẹp tinh khiết, có hương thơm không nhiễm bùn bên trong hoa có đàn có hạt...

Hoa được ví như cái âm thanh tịnh không ô nhiễm, đức hạnh, kết quả viên mãn. Hoa sen còn được ví với quá trình tu tập, phát triển tâm thức: cây sen mọc dưới bùn được ví cho cái tâm bị che lấp vì phiền não sinh tử; cây vươn lên trong nước, được ví cho quá trình tu tập, thanh tịnh hóa; hoa nở bên trên mặt nước phô sức hương dưới ánh mặt trời được ví cho cái tâm đã giác ngộ viên mãn.

Tông Thiên Thai giải thích về Tích môn (giáo lý phương tiện) và Bổn môn (giáo lý chân thật) của Kinh Pháp Hoa có đưa ra ba ẩn dụ về hoa sen qua đó, hạt sen được ví với sự chân thật, hoa sen được ví với sự quyền biến; do hạt mà có hoa, hoa nở thì hạt bày ra, hoa rụng thì hạt hình thành. Tức là do có chân thật nên có quyền biến (tạm dùng cho phù hợp với đời), quyền biến được khai mở thì chân thổ lộ ra, quyền biến mất đi thì chân thật hình thành viên mãn.

Kinh Trữ Cái Chướng Bồ Tát Sở Vấn nêu lên 10 ẩn dụ về hoa sen để chỉ 10 thiện pháp tu hành của Bồ-tát. Đó là:

1. Lìa tất cả ô nhiễm (như hoa sen không nhiễm bùn),

2. Không cùng chung với cái xấu ác (như hoa sen không dính nước bùn),

3. Giữ đủ giới luật (như hương sen tỏa khắp, xua tan mùi ô uế),

4. Bản thể thanh tịnh (như hoa sen tinh khiết).

5. Về mặt an vui hòa dịu (như hình ảnh hoa sen nở),

6. Nhu nhuyễn, không thô tháp (như hình ảnh hoa sen),

7. Làm an lòng người (như hình ảnh mùi thơm của hoa sen),

8. Tu hành viên mãn, phước trí tròn đầy (như hoa sen nở rộ bày hương sen, hạt sen),

9. Thành thục, thanh tịnh sáng ngời trí tuệ (như hình ảnh mùi thơm của hoa sen) và

10. Mới sinh ra đã có người tưởng đến hoan hỷ (như hoa sen mới nhú, ai cũng chờ đợi hoa nở).

Kinh Phạm Võng miêu tả thế giới Liên hoa tạng như một đóa sen bao gồm toàn bộ thế giới trong đó có Đức Phật Tỳ-lô-xá-na ngồi kiết già và từ đó hóa hiện ra vô số chư Phật Bồ-tát...

Tông Tịnh Độ quan niệm rằng thế giới Cực lạc là Liên hoa tạng của Đức Phật A-di-đà. Phật giáo Mật tông xếp bộ Hoa sen vào một trong ba bộ Thai tạng giới, tượng trưng cho tâm Bồ-đề thanh tịnh vốn có, không bị ô nhiễm sinh tử của chúng sinh, là tam-muội Đại bi của Đức Như Lai.

Mật tông cũng có các thủ ấn hoa sen với hai bàn tay chắp lại, các ngón tay co duỗi khác nhau tạo thành các án Kim cương ngũ cổ, Nhị trùng ngũ cổ, Cửu phong...

Phật giáo còn phân biệt bốn màu hoa sen với các ý nghĩa như sau:

1. Sen trắng (Phạn: Pundarika - Tạng: Pad ma dkar tro) tượng trưng trí tuệ tuyệt đối;

2. Sen hồng (Padme - Pad me dmar tro) tượng trưng Đức Phật lịch sử và sự tôn quý tối thượng chư Phận Bồ-tát....

3. Sen đỏ (Padma - Pad ma chu skyes) tượng trưng cho âm tính vốn thanh tịnh, từ bi, thường chỉ Đức Quán Thế âm và

4. Sen xanh (Utpata - Ut pa la) tượng trưng cho trí tuệ tối thắng Bát-nhã Ba-la-mật, thường chi Ngài Văn-thù.

Chúng ta nên quán tưởng hoa sen để tưởng nhớ chư Phật Bồ-tát... để nhắc nhở tâm mình vốn tinh khiết như hoa sen, để thấy hoa sen đẹp đẽ thế kia nhưng rồi cùng héo úa, thân ta cũng vậy, đó là lý vô thường.

Ta còn quán tưởng hoa sen để thấy rằng hoa sen cống hiến hương sắc cho đời không ô nhiễm trước mọi sự; từ đó ta phát triển lòng từ, không mong được đáp trả, thanh tịnh an vui vượt khỏi các phiền não như thị phi, đam mê, nóng giận, âu lo...

(Theo Văn hóa Phật giáo)

1 tháng 1, 2006

Dream in my heart

Trời dào dạt sóng gió reo mùa đông
Chìm trong giá băng bóng xuân mịt mùng...

29 tháng 12, 2005

Since the day ...


Since the day ...
No a word of goodbye
I feel that the scenery around me
Has changed ...

06.12.09

20 tháng 12, 2005

Love of my life, you hurt me
You don't know what it means to me ...

18 tháng 12, 2005

When the love falls

That is the name of a music without words
I have soaked themselves in this music.
I like hearing rain fall ..
Love can bring you the dream ...
Not deny that joy that it brings
Such commission ... are night fragrant
Dreams and stories tales seem to have really in love.
Whether or not ...?
Depending on each person feel
Rain ... rain
Only rain, each drop of rain falling ...
The beginning of a love
And end in nostalgia.
Rain ...
When you realize things like fading ... fading
And suddenly vụt lost.
Love the rain will lull you
By the tone of happiness ...
But love is also a toxic dose
Trouble is that!
Love can take you to the same tormented inside.
It boasts powerful than your heart
Trouble is the love that!
Love will not care
You are suffering like?
And you will not reject so ...
You will not get anything
Besides endless sadness.
But rain in love will appease
Will lull you less painful ...
That tone of happiness in the rain.
Rain ...
Crying in the rain be committed.
Rain in solitary
You realize life is so ...
Cried the pressure on all surface
I actually cried when I saw his small
Communication between long life rush ...
Cry in fear ...
When that does not escape _ for you.
Rain rain sad cry
Things that have long belonged to his no.
Tone buon_ rain cry ...
In peacefully ... gently
Rain fall down
And the sun
Rain will spread like a dream flowers.
When love lost ...
It was a fateful
... Sad
One my day

28 tháng 11, 2005

Anh- Em

Rồi ngày mai...Trong một giấc mơ
Em có gặp lại những gì đã mất
Nỗi cô đơn... ngủ vùi trong lồng ngực
Sao cứ hoài vô cớ gọi trong mê
Giọt nước mắt vỡ oà rơi trên gối
Em chẳng thể nào ngăn lại được đâu anh!
Sáng thức giấc...
Thấy lòng xao xuyến lạ
Bài thơ làm vội vã viết trong đêm
Tên một người xa lạ tự nhiên quen
Từ lúc ấy lòng em như trẻ lại
Và lòng anh cũng vô cùng thơ dại
Ta yêu nhau không có lý do nào
Khắp đất trời mới mẻ, lạ lùng sao
Thế giới đẹp trải một màu biêng biếc
Chiếc lá rụng trong một chiều lộng lẫy
Cũng nghiêng mình thủ thỉ lúc em qua
Và thế là...
Điều huyền bí được sinh ra.
Như tất cả, hẳn là anh cũng có
Những ngăn kép của lòng mình nho nhỏ
Ngăn giấu yêu thương,ngăn giấu vui buồn
Và ngăn nào cất giữ những nụ hôn
Ngăn nào nữa cất những lời hứa hẹn
Dẫu lời hứa không bao giờ đúng hẹn
Như chuyến tàu lỡ bến đã từ lâu.
Giữa phố người thấp thoáng qua mau
Anh có thấy bóng dáng ai sững lại...
Ấy là em của một thời thơ dại
Yêu thật là ...Yêu
Nào có biết đến chi đâu .
Rồi ngày mai ...
Trong một giấc mơ đầu
Em có gặp ... những gì đã mất
Viên kẹo Socola nguyên màu trong kí ức
Vẫn chưa bong đến lớp giấy cuối cùng ?
Một bầu trời lặng lẽ...đến bao dung
Dấu chân ai phủ đầy sương khói
Nghe những nôn nao, bức rức lạ lùng
Ánh mắt chiêm bao,niềm vui choáng ngợp
Mỗi ngày qua... đong nỗi nhớ đầy thêm.
Kỷ niệm cũ xếp hoài trong ngăn kéo
Nét mực lem thấm nhoè từng trang vở
Có bàn tay anh hờ hững lật qua dần
Và lúc nào...
Anh dừng lại bâng khuâng
Như bóng nắng ngoài kia chưa nỡ tắt.
Rồi một ngày ...
Trên con đường mập mờ bóng tối
Em mệt mỏi...
Giữa dòng đời khắc nghiệt
Những lúc ấy có bao giờ anh biết
Tháng ngày qua tươi đẹp đã trôi dần
Có một phần lầm lỗi của
Anh - Em

27 tháng 11, 2005



22 tháng 11, 2005

The day you went away



8 tháng 11, 2005

I love music ..ღ♥ °•♫ °

Music is the life thread of life, just touching lightly
You will feel the vibration of it ...
I love music, because it is part of my life.
In a language not my definition of emotions
making clear what I feel is in me.
I can cry, have fun while listening to a song ...
It is a great thing!

6 tháng 11, 2005

HUẾ TÔI ƠI - HƯƠNG NỞ TRÊN NGÀN (KINH TÂM)


Nhìn lại Huế. Trong tôi, Huế càng lúc hiền đẹp nhiều lắm. Không chỉ có Huế thơ mộng. Với Huế một dáng điệu hồn nhiên, thanh thản; mà có ai đã từng nói với Huế rằng: Huế ơi, sao lòng Huế quyến rũ quá đi thôi.Tôi đứng không xa mấy với người đó, nhưng hình như câu nói ấy thật gần gũi xiết bao. Cứ những lúc xa Huế, âm hưởng Huế đã đi sâu vào hạt đậu tâm hồn và cứ mỗi dịp chào Huế ra đi, trong tôi lại mang Huế theo cùng.
Nói với quê hương. Tôi nhớ Huế quá chừng, đến nỗi mỗi lần dở trang thơ của chị Hỷ Khương, lòng tôi man mác một nỗi niềm bâng quơ. Sực nhớ bếp khói, lùi củ khoai, mùa bắp vẫy cờ, thì Huế lại càng chín thơm. Có những lúc thương Huế, không biết làm chi, ra đường phố ngó về buổi tan trường, để lén nhìn chiếc nón lá mười bảy vành, dải nón màu quai sẫm từ nơi chú tiểu ngây ngô đi học về. Nhìn chú mà tôi thầm nói với quê hương: “Huế mần răng để trở lại một thời như cái nét đơn điệu của chú điệu dễ mến vừa rồi” hít hà... chà! Chà.
Tôi đã dừng lại ngắm Huế trong khoảng chốc lát, lại đi về thôn cũ. Nơi đó đã ôm tôi vào lòng, thuở còn thơ và hơi ấm sưởi lạnh, cái giá rét mùa đông ở Huế. Nhưng lòng người, tình người vẫn thắm thiết làm sao.
Huế xưa nay. Huế của khúc ruột nước non, mang nặng đôi dòng thần kinh cổ kính. Bỗng thoáng nhẹ nghe như làn hương Huệ sực nức giữa buổi trưa nắng chói. Dường như có ai đó cũng đã “ôm Huế vào lòng” từ lâu rồi.
Huế nay, không tráng lệ, không ngồi trên lưng ngựa, dẫm bờ cỏ non, chẳng hoang dã như thời vua chúa cung đình. Nhưng Huế hôm nay chỉ ướp lại chung trà nóng, đãi khách dân quê, người xứ lạ, quây quần bên cửa thành phố cổ. Ngồi xuống, cùng uống chén trà thơm, nói lên nguồn thơ cho Huế trở về sẻ chia đôi điều thầm lặng.
Mỗi khi nói về thăm Huế, những giọt nước mắt ngọt ngào cứ âm thầm đổ ào ạt về với sông Hương, bên bờ thôn Vỹ, mảnh đất Cồn. Tưởng chừng Huế rất khô, nhưng đâu ngờ “dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay” đã gợi cho tôi một tâm cảm yêu Huế sâu lắng, với nỗi nhọc nhằn của bà mẹ thôn Dã viên năm xưa.
Những tiết tấu độc thoại, đêm hoa đăng trên sông Hương của Huế, xưa nay vẫn mãi in đậm dấu thời gian ở trong từng hơi thở, kẻ tóc điểm vào trái tim biết mấy người con xứ Huế, thầm gọi hai tiếng “người thương”.
Tôi đã lớn lên nhờ lời ru êm ả của mẹ và ánh đèn dầu loe loét bên kia nhà hàng xóm. Bao năm ấp ủ, ôm cho tôi vào lòng, thế nhưng nhịp tiền Huế xưa nay vẫn đậm chữ tình. Có buổi chiều bất chợt nhìn lại cuộc đời còn vỏn vẹn đôi bên như dòng nước sông Hương êm đềm phẳng lặng không một lời thì thầm.
Về với Huế. Một buổi chiều trên sông Hương, là cả cuộc đời tri kỷ với Huế. Khi hoàng hôn ngự xuống bên Hoàng đài Tử cấm thành, Phu Văn Lâu, thì nét chân tình của Huế lộ rõ ra trước con mắt người quân tử, với bao khung cảnh buổi chiều, hương trầm thơm ngát, quyện vào lòng Huế chút hương thơ nhè nhẹ. Cho Huế trở nên mộng mơ thêm mỹ lệ trong đời.

Khoảng chiều về, lắng nghe bên thềm nước Hương Giang, đâu đó có tiếng kinh cầu vọng lại với âm vang của một buổi chiều qua không hay, “nghe mê kinh trọn kiếp, ngộ chỉ một sát na”.
Hẳn nhiên đối với Huế, tiếng kinh nguyện cầu, tiếng chuông chùa thoáng đưa như nói lên cả một cõi lòng rộng mở, cứ nhịp nhàng vang dội trầm nhẹ và thả xuống dòng nước ngàn năm chảy mãi, như một nhịp mạch sống còn. Huế nhẹ yên nhưng sâu lắng để cho đời vơi bớt nỗi sầu thương. Phút giây cho Huế là một chuỗi thời gian còn rót lại trong túi áo.
Trở về nhìn lại Huế cho riêng mình mỗi ngày thêm tươi sáng, hãy ngồi lại để cúi xuống nhìn thấy đôi mắt long lanh của bé thơ bến đò và tất cả những nụ cười mát dịu ấy.Sống cho trọn vẹn với cái ngày, như mẹ đi chợ chiều về, thật bình an, thật hiền hoà nhẹ nhàng. Với tôi khoảnh khắc như muốn uống Huế vào tim, rồi xin giã từ “một chuyến đi về”

Gọi Huế. Khi hoàng hôn vừa mới vụt tắt, Cố Đô chìm sâu trong sự lặng im, ánh đèn nhô lên, thoáng qua bị tắt ngấm. Tiếng gió thổi dội vun vút, lay động giàn bông thiên lý tuyệt đẹp. Bông mới xoè cánh cũng buông mình theo gió.

Dòng nước sông Hương thở dài, người người đi trong bóng đêm, bất chợt giá buốt đêm về, tiếng gào thét của núi Ngự, sông Bồ, biển cửa Thuận, vùng Duyên Hải, lao xao nỗi buồn da diết thê lương, trở mình cúi xuống cõi lòng, đời người thắt lại, tạo thành dòng chảy xiết, một buổi sáng thức dậy, Huế thấp thoáng đi xa...
Chiều hôm nay, tôi đứng trên đồi vực thẳm và đã gọi tên Huế muôn triệu lần, ngay ở giữa nhịp đập con tim, cứ đau nhói, có ai bần thần xót dạ khi nghe Huế vỡ bờ.
Trái tim nhỏ xíu, nó được chia cắt từng mảnh, mỗi giờ, tin đồn nước sông thượng nguồn đổ về, nước biển tràn chảy vào khúc ruột của tâm linh.
Xa xa còn mấy bụi trúc trơ trọi, thân rễ ngã nghiêng, lá đi đường lá, cát bụi thì mặc kệ chỉ có cái thân tre èo ọp sống thoát nhưng cũng đã bị mắc kẹt mấy hôm qua bên mương nước chảy rỉ rã, ngấm sâu vào đất mẹ.
Ngoài trời mưa tuôn ào ạt như tháp bút, các con đường trơn láng, cánh đồng lúa thơm, mơn mởn luống rau khoai, đậu bắp trổ cờ. Bây giờ nó đã đi vào huyền thoại, pha lẫn mớ bùn non. Nước từ mọi nhà, những đường xá và những am lá đua nhau ra nguồn, ra trận, ra đi không ngày trở về.
Các công trình xây dựng cho tương lai, vô tình ngừng hoạt động, sống một mình trong gió táp, mưa sa, đất sạc lở. “Những kẻ vô tri, đâu dại khờ”.
Buồn vui đâu mấy chốc, lại đi về trong cõi mộng, trong giọt ‘Mắt Lệ Hai Ngàn, thiên niên kỷ mới’. Tôi đang nắm chặt lấy Huế nơi bàn tay, nơi hơi thở đi vào và đi ra.
Tôi chỉ còn Huế, vì tôi biết Huế là một giàn cây bông thiên lý, tình người muôn thuở.
Nơi ấy, một phương trời, rộng mở bao la, tôi hy vọng sẽ tìm lại Huế trong giây phút bình yên.
Ngủ bên Huế. Thấm thoát, thế là những mùa Xuân đã đi qua, không để lại dấu vết. Thế nhưng, mùa Xuân vẫn là Xuân bất tận, Xuân vô thời gian và Xuân không biên giới. Hình như mùa Xuân nào, đến rồi cũng đi thong dong, thật mong manh vô thường .Xuân, hồi nào đây đã có lần ngủ quên bên bờ Đại Nội, dọc theo thôn Vĩ Dạ, Huế mãi luôn dịu dàng và đầy thơ mộng.
Vì đời người là cả mùa Xuân vô tận, ngự trị với dòng thời gian, biến chuyển đổi thay, có hay hơi ấm của hương Xuân đi vào giấc ngủ tâm can và từng chiếc bóng lẻ loi, từng giọng điệu hát ru, kể cả mọi con sâu, con kiến, dế, trùng, v.v...đều trở về bên sự sống yêu thương.
Mỗi cái nhìn hiểu biết, cảm thông là điều muốn nói cho hôm nay, chút ân tình, chút trà thảo mộc, pha lẫn nụ cười, là tất cả để sống cho trọn cuộc đời còn ngắn hạn dưới đám cỏ cháy của mùa hè xứ Huế. Đưa mùa Xuân quay lại một thời để nhớ, lại quên trong dĩ vãng.Có thể thế đó nhưng chẳng tại sao?...
Ngày tháng thoi đưa như quên lãng, mong đi tìm lại mùa Xuân bên nắng hồng, bên tuổi thơ, bên cánh diều đồng nội, bên đàn trâu đang gặm cỏ hay trong những bước chân nhẹ nhàng thanh thản, vô tư, vô tác...
Thầm lặng cảm ơn Huế, tôi như hạt nước nhỏ giữa dòng Hương để buổi chiều lấp lánh ánh thiên thần hiện hữu.
“Tôi không ngủ mơ đâu
Ngày hôm qua đẹp lắm thật mà”

Từ bên kia thế giới đã bắc nhịp chiếc cầu đi tới bên dòng đời thực tại; dường như hơi thở ấy, giấc mơ ấy đủ để gói trọn cả một mùa Xuân miên viễn vô khứ, vô lai...để cho ta nhớ mãi.
Đi tìm Huế, trở về Huế, sau thời gian đi xa. Con đường miền Nam đã theo cùng tôi khắp mọi nẻo, con đường phảng phất chút bụi hồng; hướng đi cho cuộc sống mới, chính điều ấy, phải làm cho tôi tìm Huế giữa sa mạc muôn trùng, nhưng giọt nước, từ hạt cát vẫn còn sự sống có mặt đó cho tôi.
Tiếng chuông thanh thoát của chú Tiểu vừa mới dụi con mắt đỏ kè, được gióng lên từng hồi chuông tỉnh thức, cho cuộc đời dậy hát ca .
Tiếng gọi cho tôi trở về lại với quê hương, về với buổi nắng sớm, khi sương mai vẫn còn đọng long lanh trên màn chiếc lá.
Bóng dáng chùa xưa năm nào tuổi thơ, bọn chúng tớ leo rào hái vả non, lắng nghe đồng ca “về đây dây thân ái, nối lại vòng tròn, ta bên nhau, tình bạn ta ơi! Mãi sống chung bền lâu”...
Những phút giây, đượm màu ngọt ngào cho thời gian, về dưới đêm trăng thanh tịnh, ta cùng tìm Huế.
Sau Tịnh tâm, là cả cuộc đời của mùa Xuân, nở rộ hoa mai.
Hãy bên nhau, hãy hoà nhịp vào nguồn sống tình lam, cho sen trắng ngát thơm muôn trời, đi với thời gian, vượt ra ngàn biển khơi.
Cùng lội xuống đại dương mênh mông, chở Huế, cỏng Huế, và đưa Huế vào trái tim biết lắng nghe, biết hiểu thấu như một tiếng chuông điểm nhẹ vào cõi mây không.

(Kinh Tâm )