1 tháng 6, 2009

Song From A Secret Garden trong chiều mưa xứ H


...Những giọt nhạc từ từ, chậm rãi gieo vào lòng tôi như những giọt mưa mùa đông xứ Huế
Nghe thật buồn thấm đẫm vào tận trái tim ...
Chúng tựa như những dòng suối nhỏ, nhẹ nhàng, sâu lắng và thanh tao
Dịu dàng cuốn đi những âu lo, phiền muộn trong tâm hồn mỗi con người.
Ta có thể dễ dàng cảm nhận được âm thanh của những "giọt piano lóng lánh". Chúng ngân lên như những tiếng mưa rơi bên thềm. Từng giọt, từng giọt. Chậm rãi...
Nếu ai đó đến với Huế vào thời gian này, rồi bắt gặp một cơn mưa chiều, có lẽ sẽ cảm nhận được nét buồn riêng của những cơn mưa ở đất kinh kỳ xưa.
Mưa Huế nhiều khi dài như một đời người, mưa lạnh cứ lang thang trên những hàng cây long não xanh xao và trong đêm tối có những mê hoặc riêng của nó.
Mưa rơi mênh mông trên mặt sông Hương màu thiết bạc u hoài...gợi lên bao nỗi nhớ.
Phải chăng mưa Huế như người con gái Huế rất nhạy cảm.
Mưa!mưa! với những âm thanh lạ lẫm nghe như giai điệu buồn da diết....ào ạt mưa rồi như giận hờn rơi lệ sướt mướt. Mưa Huế có nhiều cung bậc, có thể gọi mưa Huế là một bản giao hưởng tuyệt vời mà thiên nhiên đã ban tặng cho.Từng giọt mưa thả mình xuống những con đường nhỏ. Những chiếc lá úa vàng lốm đốm đỏ nấc lên tiếng rắc nhè nhẹ.
Rồi lá oằn mình lìa cành không hối tiếc, và khẽ rơi...rơi...
Lá ơi, sao không rụng về cội mà cuốn theo những dòng nước lững lờ trôi... Rồi sẽ đi về đâu, ngọn lá như là môi em vừa có dáng hay không có dáng hình. Như thật như huyễn, như một nét đẹp diễm ảo mong manh... lá ơi ?
Huế giống như một cô bé bị ức chế cảm xúc. Để rồi đôi khi không thể kìm nén nổi nữa, thì nước mắt lưng tròng như chực trào ra. Rưng rức những hạt mưa chiều vẫn rơi...Tôi giữ quá nhiều, quá nhiều kỷ niệm nên không thể xa mưa bao giờ. Trên những con đường vắng, góc phố buồn chỉ còn lại hàng cây xanh nhạt nhòa dưới bầu trời xám xịt...
Có phải rằng: Huế bắt đầu mùa mưa từ tiếng kêu cô lẽ của những con vạc ăn đêm xa xôi...thế cho nên mùa đông là khoảng thời gian dễ thương thú vị khó quên nhất.
Là một người Huế tôi đã biết hoài niệm... từ khi cơn mưa đầu tiên đổ xuống vùng đất Huyền Trân mịt mù cổ tích này. Cơn mưa nhỏ trong ngày chia ly đưa gót chân cô bé mười sáu tuổi... liệu cô công chúa bé nhỏ xinh xắn ấy có khóc như cơn mưa ngày nọ, đã tiễn mình không? Khi mà sứ mệnh đã giao phó cho nàng mở mang bờ cõi.


Mưa...mưa... tôi lặng lẽ mở bản nhạc mà tôi yêu thích, lời mưa lời nhạc đã hoà quyện ru tôi chìm vào giấc ngủ...mưa... mưa.
Có gì dai dẳng, bướng bỉnh mà buồn bã và ám ảnh như mưa Huế của tôi?
Chầm chậm nhắm mắt... tôi đi tìm lại những ký ức ngày xưa.
Lòng mịt mù nghe trong mơ hồ như vẫn còn những kỷ niệm cháy bỏng trong lòng.
Một nỗi buồn xao xuyến khôn nguôi. Lòng tự hỏi: người hiểu tôi bây giờ ở đâu?
Tim tôi chợt nhói đau. Ngày xưa...ơi! ngày xưa...
Tôi sẽ đọc những câu truyện thiếu nhi cho các con nghe trước giờ đi ngủ. Trong đó sẽ có The Secret Garden - câu chuyện kể về những đứa trẻ bất hạnh vượt lên nghịch cảnh. Nhân vật chính là một cô bé vô cảm học cách để yêu thương và một cậu bé tàn tật học cách bước đi trên chính đôi chân của mình.
Mang màu sắc cổ tích, đầy kịch tính, chứa đựng nét huyền bí cộng thêm một chút ly kỳ của trường phái văn học Gothic, thể hiện qua hình ảnh tòa nhà cổ với những âm thanh vang vọng... Chúng ta sẽ tự tìm thấy hình ảnh của chính mình với những ký ức và hoài niệm, những ước mơ của thuở ấu thơ...
Và sẽ chẳng có gì ngạc nhiên nếu bạn bỗng nhiên bật khóc...
Hãy lắng nghe tiếng lòng mình. Nó giúp mỗi người vượt qua những khó khăn trong cuộc đời. Đó là bản nhạc của thiên nhiên kỳ diệu, như muốn được sẻ chia trước nỗi đau của con người, cũng là giai điệu của tình mẫu tử thiêng liêng cao cả.
Những hạt mưa vẫn đang bên thềm nhà... bản nhạc nghe thật buồn. Chầm chậm... Sâu lắng... Như muốn len lỏi mọi ngóc ngách trong không gian, vượt thời gian.
Băng tới những góc cạnh sâu thẳm nhất của tâm hồn.
Rồi tiếng đàn violin da diết ngân lên như tiếng khóc ai ngậm ngùi, để kéo nhịp của bản nhạc lắng lại, đưa nỗi buồn của ta đến cực điểm. Để rồi trên đỉnh cao của nỗi sầu muộn, ta chợt nhìn xuống và nước mắt tràn mi... Ta cảm thấy tâm hồn mình thanh thản nguôi ngoai hơn.
Giai điệu cứ ngân nga mãi... êm ái trữ tình tột bực nhịp nhàng - yêu thương.
Âm thanh violin du dương réo rắt muôn trùng ru lòng tôi... Như muốn kéo dòng cảm xúc lại để hồn tôi chìm trong suy ngẫm, trầm tư...
Chúng tựa như những chiếc cánh hoa phượng cuối cùng rơi giữa bầu trời mang một màu cô đơn.
Tôi liên tưởng đến dòng sông thơ mộng lững lờ trôi... dòng Hương mang gương mặt của bầu trời như chưa bao giờ xanh đến thế. Khi gió heo may về, ven sông lá vàng rơi . Vàng rười rượi. Chiều thu nước sông trong ngần, trong như đôi mắt một người mà tôi đang hằng mong nhớ...
Dòng giai điệu vẫn cứ thế nhẹ nhàng... như hòa quyện trong tâm thức chảy mãi, chảy mãi trong thân thể tôi.
Như một huyền thoại, như một cơn mưa từ cõi hoang sơ rơi trên tầng tháp cổ.
Và vì thế... tôi yêu cũng thật lạ lùng. Trong cơn đau cũng chạy như bay tung tăng đến, chỉ để nhìn mặt hay không nhìn mặt người yêu, rồi quay trở về...
Mưa Huế như một nguồn sống cho ý thơ và âm điệu. Như một cuộc hành thiền ngẫu nhiên, như một tiếng chim kêu, như một đóa sen vừa mới nở.
Đó là những tín hiệu gợi cảm trong suốt. Mỗi khi nghe tiếng mưa rơi...nghe lá đổ. Chừng như những chuỗi âm thanh theo đuổi nhau.
Trong sự trôi đi và dừng lại. Để hiểu về ý nghĩa của sự đợi chờ, của thân phận kiếp người . Mỗi lần tiếng nhạc ngân lên, là mỗi lần trong tôi vơi đi một ít nỗi buồn. Thanh âm này tiếp nối thanh âm khác, quyến luyến, bịn rịn không muốn xa rời nhau...
Tiếng kèn clarionet đưa giai điệu trôi về những nốt nhạc cuối cùng và gạt đi những nỗi buồn sâu lắng. Tôi như chợt bừng tỉnh sau cơn mê... Để rồi những nỗi buồn đã vơi đi rất nhiều, và tôi cảm thấy yêu cuộc đời này hơn.
"Ở đâu đó trong tâm hồn mỗi chúng ta đều có một Khu vườn bí ẩn".
Khu vườn là nơi ta tìm đến để ẩn mình, mỗi khi ta gặp chuyện đau buồn. Đó cũng là nơi ta được nghỉ ngơi sau những ngày làm việc vất vả. Hay đơn giản hơn, đó là nơi mà ta có thể ngồi một mình để trầm ngâm, suy tư...
Nhiều năm trôi qua, trong miền đất thơ mộng cổ kính u trầm dày sương mù này. Đầy hương hoa, đầy tình người, mưa thơm,cỏ cây hoa lá réo rắt... hòa quyện cùng nhau rơi theo từng cung bậc chơi vơi. Đó là hạnh phúc mà tôi muốn được chia sẽ.
Sinh ra và lớn lên ở Huế, tôi hiểu những cơn mưa mùa đông xối xả, dai dẳng của Huế là như thế nào. Như những cơn mưa giông bất chợt của mùa hạ - mùa thu, cho tôi những cảm xúc lãng mạn ...
Và giờ khi thành phố sắp về đêm, chỉ còn mình tôi dưới ánh hoàng hôn . Tôi thả hồn mình vào từng giọt mưa nhỏ li ti bay bay miên man...
Lòng tôi bỗng nao nao đến lạ kỳ ,để rồi hồn tôi chìm dần, chìm dần trong dư âm của những giai điệu êm đềm.
Mưa đã hóa thành tiếng nói thì thầm - ngọt ngào xua đi những nỗi ưu phiền...
Và giờ đây. Tôi đã tìm thấy một người dịu dàng đầy bao dung
Người ấy là người mà tôi thực sự mong muốn được chia sẻ những nỗi vui buồn. Khi xa người ấy, tôi lạc mình trong nỗi nhớ . Còn khi ở bên cạnh người, tôi như tràn một sức sống mới Lòng thật bình yên.
Nhờ có người ấy, sẽ chẳng có nỗi buồn nào có thể làm tôi gục ngã.
Và cũng nhờ người ấy, tôi đang sống mỗi ngày tốt đẹp hơn ...

(09.2008)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét