22 tháng 11, 2010

BÊN ANH MÙA HẠ

Em hiểu rằng: tiếng thở dài
đã xây nhà trên nữa tấm gương soi phiền muộn
Thì đó sẽ là những đêm
mưa gió ướt đầm đìa trang nhật ký
Và em..
Chẳng thể nào ngăn được nỗi buồn đâu anh
Bên anh mùa hạ
Nghe ngày trở giấc , đêm hồn thẳm sâu
Ngân vang trong không gian
Tiếng chuông nhà thờ lan xa tràn ngập
một tình yêu thương rộng lớn .
Em về …
Làn mây buông mình cuốn theo chiếc lá vàng
Rưng rức lá khóc theo mùi hương
Từ rất xa ...Sao chơi vơi ngơ ngác
Chìm trong ánh trăng ,chìm trong nỗi buồn cổ tích
Lời thơ xưa trôi về biển cả
Dường như trong từng hơi thở ,
dường như trong từng nỗi nhớ
Vẫn xanh xao mùi cỏ dại không hề tàn phai
Và em ...chỉ còn hơi ấm nồng nàn
Chớm say chớm tỉnh ,một sớm heo may
Rừng rực cơn mê , nén vào đêm
vùi dấu trái tim mình
nỗi nhớ cho em trái tim thơ dại
Nên suốt đời em gom nỗi nhớ vào những giấc mơ .
Hoàng hôn buông rơi
Mắt ướt , môi mềm xôn xao lạ
Một nữa khuôn mặt em ,một nữa anh
Huyền hoặc dưới trăng mơ
Hạnh phúc buông lơi trên bờ vai gầy
Như những sợi tóc mảnh mai vướng víu vô hình
Một tình yêu thương quá đổi
Như tiếng chuông vang vọng lòng nhân hậu
Của Quasimodo ngân xa mãi ...
sự chân thành của một trái tim ,thân phận một kiếp người .
Và em...đã trôi vào cõi tình mênh mông ấy
Với những mặn nồng và nỗi lòng u uẩn
Ôi! Anh ngút ngàn xa ,anh đang ở đâu ?
Ở đây từng chiều
mây nhỏ vẫn bay ... không biết mỏi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét